Lúc này, Luận Mãng Tàng Bố cũng nhìn thấy quân Đường ở đằng xa. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, đại quân ghìm chậm tốc độ. Hắn đã được báo, quân Đường từ khí thế thì ước vạn người, nhưng trên thực tế cũng cùng chính mình binh lực tương tự, chỉ có năm nghìn người.
Luận Mãng Tàng Bố quay đầu lại nhìn thoáng qua đội ngũ của mình, sĩ khí tăng vọt, khí thế như cầu vồng mọc. Hắn cười ngạo nghễ hô: " Tán Phổ có nói, ai chiếm đoạt Quy Tư trước có thể phong An Tây vương. Lại phái ta làm tiên phong, hiển nhiên là không có suy nghĩ đến ta ở trong đó. Các huynh đệ, nếu có thể trợ ta chiếm đoạt Quy Tư, cứ thấy nữ nhân, bò dê thì tùy ý cho các ngươi tuyển chọn."
Tin tức truyền ra, năm nghìn người Thổ Phiên phát ra một tràng tiếng hú tựa như ngao kêu. Bọn họ là quân binh chuyên nghiệp, lấy cướp đoạt cùng chém giết mà sống. Ở trong mắt bọn họ, quân Đường đằng kia chẳng qua chỉ là một đám cừu mặc cho bọn hắn giết.
" Sát!" Luận Mãng Tàng Bố vung trường kiếm lên rồi điên cuồng hét lên một tiếng, quân Thổ Phiên dùng hai chân thúc dục chiến mã, tay trái cử thuẫn, tay phải chấp mâu, phô thiên cái địa nhằm hướng quân Đường ập tới. Trên thảo nguyên tràn ngập sát khí ngút trời.
Quân Đường đứng đó phảng phất giống như quả núi, bọn họ tay giương nỏ cứng vững, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào quân Thổ Phiên vọt tới, hậu quân bắt đầu chạy chậm về phía sau, ước chạy trên hai dặm thì dừng lại. Như vậy, đại quân đã lập hai phương trận bố trí trên thảo nguyên.
Ưu thế quân Đường ở chỗ bắn nỏ. Đối với kỵ binh bắn nỏ, vì luân chiến pháp nổi tiếng nhất mà đòi hỏi hắn cần có kỹ thuật điều khiển ngựa cao siêu cùng kỷ luật nghiêm khắc nhất. Cho dù đồng bạn bị giết ngay trước mắt thì cũng không thể làm rối loạn trận thế. Nguyên lý đó cũng được tam đoạn bắn (bắn ba đợt quay vòng) kế thừa.
Cự ly xa vài dặm xa đối với quân Thổ Phiên chẳng qua chỉ thoáng qua là đến. Năm trăm bộ bốn trăm bộ, hai nghìn quân Đường vẫn đứng yên ở trên ngựa. Mũi nỏ từ từ giơ lên nhắm ngay phía trước. Trận hình bọn họ đã lập chia làm năm hàng, mỗi hàng bốn trăm người. Mặt khác hai bên phải trái mỗi nơi có năm trăm người ngăn chận đầu trận tuyến.
Hai trăm bộ một trăm năm mươi bộ, quân Thổ Phiên đã tiến vào cự ly sát thương hữu hiệu. Đã có thể thấy được rõ ràng bọn họ đang nhe răng cười, tấm chắn giơ lên, căn bản là không hãi sợ nỏ trận của quân Đường.
" Bắn!" Đô úy quân Đường ra lệnh một tiếng, mũi tên như mưa phát ra. Loạt mũi nỏ thứ nhất bay lên trời nhằm hướng quân Thổ Phiên vọt tới. Mặc dù có tấm chắn hộ vệ, nhưng quân Thổ Phiên xông lên trước nhất vẫn còn là ngã xuống một đám. Chiến mã hí thảm chạy dạt ngang ra, tốc độ tiến công của quân Thổ Phiên lập tức chậm lại. Bên này quân Đường sau khi bắn ra một mủi tên, hàng đầu tiên của quân Đường lập tức quay đầu lui về phía sau, hàng quân Đường thứ hai đã bắn ra một loạt mũi tên khác. Ngay sau đó hàng thứ hai của quân Đường cũng quay đầu lui về phía sau, hàng thứ ba của quân Đường đã bắn tiếp. Sau năm hàng, hàng quân Đường vốn là thứ nhất lại đã cài đặt xong mũi nỏ. Cứ thế vòng đi vòng lại, luân phiên quay vòng thông thoát như nước chảy mây trôi không có chút xíu trở ngại. Chiến mã quân Đường nhanh nhẹn, tốc độ lui về phía sau cực nhanh, so với người Thổ Phiên đang xông tới lại chỉ chậm hơn một phần.
Từ xa nhìn lại, phảng phất vô số vòng tròn đang nhanh chóng quay tít trên mặt đất. Chỉ sau vài vòng khi quân Thổ Phiên đã cách xa không đến năm mươi bộ, quân Đường lập tức đình chỉ bắn. Với tốc độ ngựa nhanh hơn, trong nháy mắt liền rút lui bỏ lại người Thổ Phiên, bọn họ vọt tới đằng sau hậu quân thì lại một lần nữa phân bố thành trận doanh hoàn chỉnh.
Xoát một tiếng, hai nghìn trung quân nỏ cứng vững lại một lần nữa dàn hàng giơ lên, mũi tên lạnh thấu xương chỉ hướng quân địch. Trận mưa tên của quân Đường có lực sát thương thật lớn. Ngắn ngủn chỉ đoạn đường mấy trăm bộ mà tộc Thổ Phiên đã tử thương cả ngàn người, sĩ khí cùng ý chí chiến đấu quân Thổ Phiên đã giảm xuống rõ ràng. Cơn cuồng phong đối mặt quân Đường đã rời bỏ bọn họ, không còn ai ra sức đuổi theo.
Luận Mãng Tàng Bố cũng đã tỉnh táo lại. Hắn ý thức được, nếu cứ truy theo tiếp như vậy, quân đội của mình sớm muộn gì sẽ bị quân Đường bắn chết hết. Hắn hét lớn một tiếng: " Toàn quân dừng lại!"
Bốn ngàn quân Thổ Phiên còn lại lao xao đình chỉ, hai toán quân đội lại đứng cách xa nhau một dặm trên thảo nguyên mà nhìn nhau đối diện. Gió tây thổi mạnh trên vùng đất hoang dã làm những lá đại kỳ của hai bên vang lên phần phật.
Luận Mãng Tàng Bố đột nhiên ra lệnh một tiếng, bốn ngàn quân Thổ Phiên lập tức kết thành một phương trận chỉnh tề thật lớn. Mấy trăm kỵ binh tộc Thổ Phiên cầm cự thuẫn đi ở phía trước tiên, quân Thổ Phiên phía sau ai nấy đều cầm Viên Thuẫn sắp thành hàng dày đặc chung một chỗ mà hình thành một quả núi từ thuẫn. Tốc độ cũng không nhanh, " đát đát!" áp dần về phía quân Đường.
Đó cũng là biện pháp chuyên môn đối phó cung tên quân Đường mà người Thổ Phiên từ hàng trăm năm chinh chiến cùng quân Đường đã tổng kết ra. Nó vốn là bộ binh trận, lại phối lấy kỵ binh sắc bén thọc sâu vào nhưng hiện tại cũng dùng cho kỵ binh. Mặc dù kình lực cực mạnh của kỵ binh tộc Thổ Phiên đánh vào đã không có, nhưng nhân số tử vong cũng giảm xuống trên diện rộng.
Cùng với người Thổ Phiên dần dần tới gần, quân Đường cũng kết hợp ở một chỗ. Năm nghìn quân Đường vẫn không nhúc nhích phảng phất giống như quá núi oai nghiêm. Vương Tư Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú người Thổ Phiên. Đại Thiết Thương trong tay của hắn đã chỉ ngang, hắn lại lấy ra một cái mặt nạ bằng đồng xanh mặt ma quỷ rồi đeo lên trên mặt.
Dần dần quân Thổ Phiên lại đến tầm sát thương, nhưng quân Đường vẫn không nhúc nhích. Một trăm bộ, đột nhiên quân Đường bộc phát ra tiếng hô kinh thiên động địa, hai ngàn kỵ binh như chớp giật điên cuồng xông lên, sát khí ngút trời khiên cho không trung cũng ngạc nhiên mà biến sắc.
Oanh! một tiếng, giống hệt sóng lớn chạm vào nhau, quân Đường sắc bén trong nháy mắt liền xẻ rách kỵ binh trận của người Thổ Phiên. Vương Tư Vũ xung phong đi đầu, hắn huy động đại Thiết Thương năng một trăm năm mươi cân hét lớn một tiếng, một thương liền đâm xuyên qua ngực năm sáu kỵ binh tộc Thổ Phiên. Đại thương vung lên, nương theo đó là tiếng kêu thảm thiết thật dài. Năm sáu người Thổ Phiên trên mũi thương lại bị bắn bay đi.
Dã tính của Vương Tư Vũ đột nhiên phát tác, đại Thiết Thương của hắn trên dưới tung bay, khi thì như lê hoa bạo vũ (hoa lê trong mưa), khi thì giống như lực vãn Thiên Quân (lực sĩ ngàn cân), giết cho quân Thổ Phiên đến người ngã ngựa đổ, tử thương chồng chất. Chiến mã của hắn cao lớn thần tuấn (khỏe mạnh) dị thường, đi lại mạnh mẽ giống như đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió). Phối hợp vóc người hùng tráng của hắn cùng với một cây đại Thiết Thương, khuôn mặt như ma quỷ lại khiến cho quân Thổ Phiên cứ thấy là mất vía. Khi thấy hắn đánh tới, tất cả phát ra một tiếng hô to rồi hướng hai bên bỏ chạy. Trong lúc nhất thời, Vương Tư Vũ lại như hổ trong đàn dê.
Luận Mãng Tàng Bố thấy Vương Tư Vũ không gì cản nổi, hắn không khỏi giận tím mặt mà vung trường mâu nhằm hướng Vương Tư Vũ đánh tới. Vương Tư Vũ liếc mắt thoáng nhìn, hắn lạnh lùng cười gằn rồi quát to một tiếng, lập tức một tiếng kèn trầm thấp của quân Đường vang lên, năm nghìn quân Đường quay đầu ngựa lại như cuồng phong nhằm hướng đông phi đi.
" Truy theo cho ta!"
Luận Mãng Tàng Bố bị quân Đường như vỗ tay đùa bỡn, hắn tức giận đến phát điên, rít gào nhằm hướng quân Đường mạnh mẽ truy theo. Trong chốc lát, hai quân đã chạy được năm sáu dặm, đã vượt qua khoảnh rừng rậm lớn. Quân Đường đột nhiên dừng lại, bọn họ nhanh chóng xếp thành hàng, thuần thục lắp tên lên nỏ cùng đợi người Thổ Phiên đến gần.
Lúc này, Vương Tư Vũ phóng ngựa vượt lên trước trận tiền kỵ binh. Tiếng của hắn mơ hồ mà cao vút vang lên trước trận: " Thu hồi nỏ lại, rút chiến đao của các ngươi ra, sỉ nhục của bậc tiền bối phải dùng máu của người Thổ Phiên để rửa sạch. Đại Đường sẽ ghi nhớ các ngươi, ngàn ngàn vạn vạn dân chúng Đại Đường sẽ kiêu ngạo vì các ngươi. Bây giờ là lúc các ngươi vì dân tộc Đại Đường mà chiến, để người Thổ Phiên nếm thử ý chí kiên cường và lưỡi đao của kỵ binh Đại Đường chúng ta đi!"
Hắn vung đao hướng phía trước, cao giọng hét lớn một tiếng " Sát!"
" Sát!"
Năm nghìn kỵ binh nhiệt huyết bắt đầu sôi trào. Từ xưa tới nay, quốc gia thống nhất cùng đại quốc cường thịnh chỉ có thể thực hiện bởi máu và sắt thép, van xin cùng mềm yếu chỉ có thể đổi lấy càng nhiều nhục nhã và nhạo báng. Đại Hán cường đại ở chỗ nó có khí thế như hổ nuốt vạn dặm, Đại Đường cường thịnh ở chỗ nó có tấm lòng trăm sông đổ biển cùng ý chí lập nên chiến công hiển hách.
Tâm huyết nam nhi là phải ở trên chiến trường, quốc gia sẽ nhờ là dân tộc cường thịnh mà đứng thẳng lưng. Năm nghìn kỵ binh Đại Đường phảng phất một thanh chiến đao rút ra khỏi vỏ đón quân Thổ Phiên. Hai chi quân đội rốt cục lấy phương thức trực tiếp nhất, thảm thiết nhất đâm vào nhau.
Đao và kiếm đánh vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng, đao chém vào người xương cốt phát ra tiếng gẫy răng rắc. Tiếng người rên rỉ, tiếng cười khanh khách đáng sợ của kẻ hấp hối vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Vương Tư Vũ ở trong quân Thổ Phiên chạy như bay, hắn tung hoành chém giết không gì cản nổi. Hắn cùng năm trăm thân vệ của mình phảng phất một cây gậy sắt, đi qua nơi nào thì trận thế quân Thổ Phiên nhao nhao sụp đổ, đầu người liên tục rơi xuống để đâm xuyên qua bức tường người dày đặc tầng tầng lớp lớp. Hắn đang tìm thủ lĩnh quân Thổ Phiên.
Thấy vậy, Luận Mãng Tàng Bố quơ trường mâu lao xéo mãnh liệt tới phía hắn, tiếng hô như sấm. Nhưng không đợi trường mâu tới gần, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình lại bay lên trời. Hắn thấy được bầu trời xanh, vầng Thái Dương thì chói mắt như vậy. Rồi mắt của hắn đều không mở ra được nữa, khí lực toàn thân trong phút chốc đã biến mất. Mũi thương của Vương Tư Vũ đã đâm xuyên qua cổ của hắn, nâng cao hắn lên giống như một loại cờ xí.
Lập tức tiếng hoan hô của quân Đường vang lên như sấm, thủ lĩnh bên địch đã chết! Thủ lĩnh bên địch đã chết! Quân Đường sĩ khí đại chấn, mà quân Thổ Phiên lại mất đi ý chí chiến đấu, lòng người hoảng sợ.
Đúng lúc này, từ rừng rậm đột nhiên xông ra một đội quân đầy đủ sức lực, từ phía sau quân Thổ Phiên đánh úp mà đến. Quân Thổ Phiên hai mặt thụ địch, ý chí chống cự trong nháy mắt sụp đổ, bắt đầu tan vỡ nhằm hướng tây mà chạy trốn.
Vương Tư Vũ thấy thế thắng đã định, hắn lúc này lạnh lùng hạ lệnh: " Đuổi giết đến cùng, không chấp nhận đầu hàng!"
Tháng tám năm Tuyên Nhân thứ bảy, Vương Tư Vũ tự mình dẫn tám ngàn kỵ binh tiêu diệt năm nghìn quân tiên phong người Thổ Phiên tại bờ sông Bạch Mã, chém đầu hơn bốn ngàn bảy trăm người, vẻn vẹn không đầy ba trăm người chạy thoát. Xích Tùng Đức Tán nghe thấy tiên phong thất lợi, hắn lúc này thúc dục bốn vạn đại quân áp sát Quy Tư. Cùng lúc đó bốn vạn quân Tân Lãng cũng đã chạy tới Quy Tư sớm hơn một ngày. Quân Đường áp dụng thế thủ, né mà không đánh. Hai quân vì thế giằng co tại Quy Tư. Ngày mùng mười tháng tám, Trương Hoán tự mình dẫn năm vạn đại quân đến Quy Tư.
Tháng tám là đầu mùa thu, cái nóng ở Tây Vực đã dần dần dịu đi, buổi sớm hay chiều càng thêm mát mẻ. Trên lá cây ngưng đọng giọt sương, gió bắc dần dần nổi lên, những người chăn nuôi bắt đầu đem cỏ nuôi súc vật đã phơi khô chất thành đống, chuẩn bị thức ăn cho bò dê qua mùa đông.
Trời càng thêm xanh, trên đại thảo nguyên thoang thoảng mùi ngải đắng cùng mùi tiểu mạch. Trên thảo nguyên bằng phẳng, bất kể nhìn về phương hướng nào thì khắp nơi đều thấy nhấp nhô những đống cỏ khô. Một con chim ưng từ đống cỏ bay lên rồi từ từ chao liệng giữa không trung cao cao. Xa xa, từ một cái lều trại của người chăn nuôi đang bốc lên một cột khói bếp màu xanh.
Một đại quân mấy vạn người trùng trùng điệp điệp đang hành quân trên vùng quê, mọi binh lính đều cỡi ngựa. Tại Tây Vực, bất kể bộ binh hay là Mạch Đao quân thì đều cưỡi ngựa thay cho đi bộ, khi tác chiến thì xuống ngựa xếp thành đội ngũ.
Trương Hoán cùng đi trong đội ngũ, hắn ngồi trên lưng ngựa chậm rãi hành quân đầy hứng thú đánh giá tất cả sự vật ở Quy Tư. Lều trại người chăn nuôi, trang phục phụ nữ, chủng loại ngựa cùng với Tuyết Sơn xa xa, sông lớn. Phải nói là tất cả cảnh sắc nơi này cùng những thứ hắn đã nhìn trên các nẻo đường xem ra cũng không khác nhau. Nhưng bởi vì nó là ở Quy Tư, cho nên về cảm giác cũng thêm nhiều phần đặc thù.
Phía trước, một tòa thành trì màu đen đã mơ hồ có thể thấy được. Trải qua suốt mười ngày hành quân, bọn họ rốt cục đã đến điểm cuối chuyến đi này, Quy Tư.
Lúc này, từ phương xa bụi vàng cuồn cuộn, một đội mấy trăm người kỵ binh đang hướng về bên này chạy tới, đây chủ yếu là những tướng lãnh đến Quy Tư trước đây ra nghênh đón đô đốc.
Người đi đầu, vóc người khôi ngô cao lớn, tướng mạo oai hùng đúng là chủ tướng Quy Tư Vương Tư Vũ, bên cạnh hắn chính là Tân Lãng, phía sau đi theo mười mấy tên tướng lãnh Đô úy cùng một số quan văn.
Vương Tư Vũ đã thấy Trương Hoán, hắn phiên thân nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến quì một gối chào: " Mạt tướng tham kiến đô đốc!"
Trương Hoán cũng xuống ngựa, hắn vội vàng nâng ái tướng của mình lên, cười cười khen ngợi: " Ngươi lần này đánh bất ngờ Quy Tư là trong dự liệu của ta. Nhưng ngươi làm thực hoàn hảo hơn so với ta nghĩ."
Vương Tư Vũ khiêm nhường cười nói: " Đô đốc quá khen, đây là các tướng sĩ phục tùng mệnh lệnh. Là kết quả đô đốc mấy năm qua tỉ mỉ chuẩn bị, thuộc hạ chẳng qua là vừa vặn gặp lúc đó."
Trương Hoán gật đầu, hắn lại vỗ vỗ Tân Lãng bả vai cười nói: " Cuộc chiến Yên Kỳ là ngươi lần đầu tiên chỉ huy chiến dịch thực tế, liền thu được toàn thắng, thực không đơn giản a!"
Tân Lãng cũng khom người nói: " Thuộc hạ xấu hổ. Nếu không phải ở Trương Tam Thành có năm trăm dũng sĩ tử thủ giữ thành làm Hiệt Kiền Già Tư lâm vào thế hai mặt thụ địch, chỉ sợ thuộc hạ cũng không phải đối thủ của hắn."
Nghe đến tên Trương Tam Thành, sắc mặt Trương Hoán nghiêm nghị hẳn lên. Hắn đã nghe nói tới chuyện này. Năm trăm tên binh lính quân Đường cực kỳ bình thường, quan chỉ huy tối cao mới chỉ là một Giáo Úy lại chống chọi với mấy vạn quân Hồi Hột tiến công, tử chiến mà không lùi. Cuối cùng cơ hồ toàn bộ chết trận oanh liệt, chỉ có hai mươi mấy người bị thương còn sống. Đến tối hậu do bị thương mà sống sót chỉ còn lại có tám người. Cuộc chiến Trương Tam Thành có thể nói là câu chuyện kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.
Lúc này Tân Lãng kéo một người người trưởng quan trẻ tuổi từ phía sau giới thiệu với Trương Hoán: " Hắn chính là người Đội trưởng cuối cùng, tên là Quan Anh."
Hắn lại vội vàng liếc mắt với Quan Anh mà nói: " Đây chính là đô đốc quân Tây Lương chúng ta, còn không mau tới làm lễ ra mắt."
Quan Anh một tháng trước vẫn còn là một binh lính hèn mọn, chưa bao giờ nghĩ tới có thể nhìn thấy thủ lĩnh tối cao quân Tây Lương, nhân vật thực quyền thứ hai ở Đại Đường. Trong mắt của hắn toát ra vẻ kích động, hắn tiến lên nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội: " Ty chức tham kiến đô đốc!"
" Mau mau miễn lễ!" Trương Hoán vội vàng đỡ hắn lên, trên dưới đánh giá hắn một phen. Chỉ thấy hắn thân thể thập phần nhỏ gầy, so cùng Vương Tư Vũ bên cạnh thì giống hệt như cậu bé. Nhưng một binh lính nhỏ gầy như vậy lại có thể thấy chết không sờn, lấy cái chết đền ơn quốc gia.
Trương Hoán chậm rãi gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền cười hỏi: " Ta nhớ kỹ tại huyện Bồ Loại thì thám báo dò xét được hành tung người Cát La Lộc hình như chính tên là Quan Anh. Tên này cùng Quan Âm như nhau, ta nhớ rất rõ ràng, còn có một người Tôn Mộc Nhân, có khả năng là các ngươi sao?"
Quan Anh đứng thẳng lưng lớn tiếng đáp: " Đô đốc nhớ không sai, đúng là ty chức."
Hắn không khỏi nhớ lại Tôn Mộc Nhân. Trong mắt một hồi buồn bả, cúi đầu xấu hổ nói: " Ty chức chỉ là may mắn sống sót, người thực sự lập nhiều công lớn là Tôn Mộc Nhân và Vương Đình Giang. Nếu không phải bọn họ liều chết kích phát ý chí chiến đấu của thuộc hạ, nói không chừng thuộc hạ đã lui bước."
Trương Hoán ấn lên đôi vai nhỏ gầy của hắn, nhìn vào mắt của hắn mà nói: " Ta sẽ nhớ kỹ bọn họ, sẽ trợ cấp cho người nhà mỗi một huynh đệ chết trận để bọn họ yên lòng nhắm mắt dưới cửu tuyền. Ngươi cũng không cần tự trách, đứng trước mặt tử vong mỗi người đều sẽ sợ hãi. Cũng bao gồm ta, nhưng nếu chúng ta còn sống thì luôn cần một loại tinh thần, mặc dù đã chết thì cũng là chết xứng đáng."
Nói tới đây, Trương Hoán lại nhìn lướt qua mọi người, cao giọng nói: " Lần này tây chinh, chúng ta đã có hơn một vạn ba ngàn người bỏ mình. Ta đã báo cáo triều đình để tại Trường An thành lập một tòa An Tây Trung liệt từ nhằm kỷ niệm các tướng sĩ vì nước hy sinh thân mình trong lần thu phục An Tây, Bắc Đình này."
Mọi người nghe vậy, cùng nhau quỳ xuống lớn tiếng: " Tấm lòng của Đô đốc, các tướng sĩ vô cùng cảm kích!"
Trương Hoán thở dài, hướng mọi người khoát tay mà nói: " Mọi người đứng lên đi! Không cần cám ơn ta, quân Tây Lương chính là một tay ta sáng lập, ta cùng với các huynh đệ há có thể không có tình cảm?"
Lúc này sắc trời đã dần dần gần tới trưa, Trương Hoán lệnh cho đại quân đóng quân ở ngoài thành, còn hắn thì có hơn ngàn thân binh hộ vệ tiến vào thành Quy Tư. Thành Quy Tư nếu so với thành cổ Cao Xương thì lớn hơn nhiều lắm. Nơi này từng là đô thành của quốc gia Quy Tư cổ, lại là trạm trung chuyển trọng yếu trên con đường tơ lụa, mậu dịch từng có một thời phồn thịnh. Hơn nữa trăm năm qua nơi này lại luôn luôn là An Tây Đô Hộ Phủ cho nên kiến trúc bên trong thành khắp nơi có thể nhìn thấy phong cách Đại Đường.