Tiếng náo loạn trên đường phố tựa hồ biến mất, Hoàng Vũ tập trung tinh thần, chuẩn bị nghênh tiếp khiêu chiến lớn nhất đời mình, trong cánh cổng trống kia tựa hồ có mây mù quay cuồng, tựa hồ ngay khắc sau thôi sẽ có mãnh hồ nhảy ra gầm gừ.
Một thanh niên nam tử không thể tính là anh tuấn, nhưng có thể coi như ưa nhìn từ cổng đi ra, có thể thấy được thân thể y tương đối yếu đuối, chân không vững, tay phe phẩy quạt gấp, thứ này hắn cũng muốn có, nhưng giá tận hai quan, làm danh sĩ như hắn bị gạt ra ngoài.
- Hoàng ngự sử, ngưỡng mộ từ lâu, nghe nói ngự sự ở Trường An đôn đốc dân sinh, tới Ngọc Sơn ta là vì sao? Nơi này bách tính an bình, thương cổ bận rộn, ngăm nghề hưng vượng, thực sự không nghĩ ra có gì cần Hoàng ngự sử vất vả?
Vân Diệp thực sự không muốn tiếp, chiến đấu tới sáng mới ngủ, hai chân vẫn còn bủn rủn, đêm qua trừng phạt Tân Nguyệt quá mức, bản thân mệt muốn chết, định ngủ tới tận tối mới dậy, vừa ăn bữa cơm, đang chợp mắt ở trong sân khôi phục thể lực thì gác cửa đưa tới thiếp của ngự sử quỷ gì đó, thôi thì gặp cũng được, nếu thấy đáng ghét thì đuổi đi rồi hẵng ngủ cũng không muộn.
Hoàng Vũ nén giận, đối phương dùng lễ, hắn phải đáp lại bằng lễ:
- Sớm nghe Vân gia trang giàu có, hạ quan được bệ hạ đề bạt, đôn đốc địa tô ba huyện Trường An, chuẩn bị tới Ngọc Sơn thỉnh giáo Vân hầu thuật làm giàu, mong Vân hầu thành toàn.
Vị ngự sử này uy vũ hiên ngang lại cung kính lễ nghĩa, mặc y bào may đơn giản, khiến lòng sinh thiện cảm, đây là người cần mẫn, mình cứ ngủ suốt ngày cũng không hay, đi lại một chút cũng tốt.
- Hoàng ngự sự quá khen rồi, nếu như ngự sử nhận hoàng mệnh muốn xem quá trình thu tô của Vân gia thì tất nhiên là được, chỉ là ngự sự bụi bặm đường đất, không bằng vào phủ uống ngụm nước, nghỉ ngơi chốc lát rồi đi?
Hoàng Vũ không muốn cho Vân Diệp bất kỳ cơ hội chuẩn bị nào, chắp tay nói:
- Hạ quan còn hai huyện chưa đi, ở Vân phủ chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa, thực sự không có phúc nghỉ ngơi, bắt đầu luôn được không?
Vân Diệp gặp nhiều quan viên cần mẫn rồi, không lạ nữa, dẫn Hoàng Vũ tới thẳng hậu viện, Vân gia thu tô ở đây hết.
Hoàng Vũ tới hậu viện trước tiên nhìn thấy là một cái lán cực lớn, bên trong có mấy vị lão hán quần áo mới tinh, đang uống trà ăn bánh, một bên lán bày đủ các loại bánh, một số thứ hắn chưa thấy bao giờ, mùi thơm khắp lán làm người ta thư thái. Trưa chỉ ăn một cái bánh khô, giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng bất giá réo ùng ục, làm Hoàng Vũ xấu hổ lắm.
- Đói bụng là chuyện thường, có gì mà xấu hổ, ngự sử suốt ngày bôn ba, hẳn không có thời gian ăn cơm, đó là sự kiêu ngạo của ngự sử, sao phải xấu hổ? Cứ lấy bánh ăn, đợi kiểm tra xong sẽ làm cho ngự sử bát mì, đó mới là món ngon no bụng, hơn bất kỳ bữa tiệc nào.
Không nhìn thấy cảnh ác phó hung dữ đánh đập, không nghe thấy tiếng kêu gào nát gan xé phổi, tất cả diễn ra trong yên bình, hắn tròn mắt nhìn một đứa bé ném túi tiền lên bàn, ký tên, sau đó nhảy tung tăng tới lán, sách giỏ cho bánh vào, bánh hoa quế bị ngó lơ, bánh đậu xanh do dự một lúc mới lấy hai cái, đi qua bánh táo thì bịt mũi, rõ ràng mùi táo đỏ thơm phức, đứa bé đó lại như ngửi thấy mùi thối, tránh đi.
Vân Diệp bợp đầu thằng bé một cái:
- Bánh táo ngon thế, tiểu tử thối bịt mũi cái gì?
Không ngờ thằng bé chẳng sợ ác ma trong truyền thuyết, buông tay bịt mũi ra nói:
- Nhị thẩm trong học đường toàn hấp bánh táo, còn cho nhiều táo hơn cả bột, giờ tiểu tử ngửi thấy mùi là buồn nôn, tiểu tử, tiểu tử lấy bánh trứng nhiều một chút được không?
- Mới ăn no được vài ngày, hiện giờ trẻ con ngửi thấy mùi bánh táo đã buồn nôn à? Ông trời ơi, lão già này năm xưa vì ăn một miếng bánh táo, bị cha mẹ đánh vô số lần, nằm mơ cũng thấy ngửi thấy mùi bánh táo, luôn mơ mộng có ngày được ăn no căng bụng, bọn trẻ con bây giờ chẳng biết tích phúc.
Một lão hãn mặc áo thọ phẩy quạt nói xong còn quất một cái vào mông đứa bé, mỉm cười nhìn đứa bé tham lam cầm hộp bánh trứng.
Vân Diệp lấy một cái bánh trứng trong hộp cho vào đĩa đưa cho Hoàng Vũ, lại bảo tùy viên của hắn thoải mái lấy bánh ăn, trong thùng lớn có chén trà luộc, dùng đũa trúc gắp một cái đưa cho Hoàng Vũ.
Đây là lễ tiết, là Vân hầu dùng lễ kết giao kẻ sĩ, Hoàng Vũ không có tư cách từ chối, ngây ngốc nhận lấy, hắn thực sự không ngờ Vân Diệp lại có bộ dạng này, dù y hung dữ, dù y nghiêm nghị cũng làm mình dễ chịu hơn thái độ bình dị dễ gần thế này.
Đặt thức ăn trong tay xuống, nghiêm mặt nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, hạ quan không đói, nên xem sổ sách xong rồi ăn cũng không muộn.
Hắn quyết định phải làm rõ đã, con người của Vân Diệp và việc làm của y vì sao là hai thái cực khác nhau, vì sao cả đứa bé cũng có thể nói chuyện tùy ý với y, vì sao lại độc ác với trang hộ như thế.
Trướng phòng tiên sinh cầm sổ sách chỉ từng khoản cho Hoàng Vũ, chữ viết rõ ràng, sổ sách sạch sẽ, từng khoàn từng có nguồn gốc, chỉ là Hoàng Vũ không hiểu, Vân gia chấp hành tô năm lấy một, đó là tô nhẹ nhất Đại Đường, vì sao con số trên sổ sách lại lớn kinh người như thế.
Một trung niên hán tử mặt mày nhăn nhó tới nộp tô, người ta đều phái con tới, nên muốn chạy, đi vài bước lại quay về, cúi gằm mặt xếp hàng giữa đám trẻ con đợi trướng phòng gọi mình.
Hoàng Vũ nhìn thấy người này rồi, hắn cho rằng người này chắc chắn có vấn đề, nếu hôm nay muốn có đột phá, vậy phải bắt đầu từ người này.
- Tiêu Lão Nha, tới ngươi rồi.
Trướng phòng vừa gọi tên, xung quanh cười rộ lên, có đứa bé nghịch ngợm còn luôn miệng gọi Lão Nha thúc, trung niên hán tử định phát tác, môi run run mấy lần rồi cúi đầu xuống, đặt túi lên bàn như ăn trộm, nói nhỏ:
- Năm nay nhà mỗ nộp tô ba quan bảy, quả còn chưa chín, thu xong lại tính.
Trướng phòng cười nói:
- Lão Nha huynh đệ, từ tiền tô nộp lên là biết thu hoạch năm nay của ngươi không tệ, đợi thu hoạch quả là lại có một khoản lớn nữa, làm quả khô ngon như thế, sao năm nay không làm.
Đại hán bực tức nói:
- Đủ ăn là được rồi, tích nhiều tiền thế làm gì, trong nhà bốn con bé, chỉ cần cho chúng ít của hồi môn là đủ, không cần phí nhiều tâm tư.
Hoàng Vũ nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ đại hán này không phải buồn vì nộp nhiều tô, mà là không có nhi tử, nghĩ không thông, nên tự mình giận mình.
Hán tử không vui, người khác cũng không lấy chỗ xấu của người ta ra chê cười, chỉ có trướng phòng chỉ mặt hắn nói:
- Không ra làm sao cả, có bốn khuê nữ như hoa như ngọc, đó là phúc mà nhà khác mơ cũng không có, ngươi còn oán trách, không có nhi tử là do ông trời không cho ngươi, có bản lĩnh đi chửi trời ấy. Mấy ngày trước nghe nói ngươi chuẩn bị mua một bà nương Cao Ly sinh con cho ngươi, ngươi bớt tạo nghiệt đi, trang nhà ta không chứa nhãi con Cao Ly, dám làm hỏng phong thủy trang ta, tổ tông tám đời ngươi cũng hổ thẹn, nuôi dưỡng khuê nữ không lớn cho tốt, tới khi đó chọn nữ tế tới nhà mới đúng, đừng có bày mấy cái trò bàng môn tà đạo ra.
Đại hán muốn nói trang chủ lấy lão bà Đột Quyết nhưng nghĩ lại thôi, gật đầu ấn tay vào sổ rồi ủ rũ bỏ đi, gia nghiệp bản thân tích góp cả đời đem tặng người ngoài thì làm sao dễ chịu được.
- Vân hầu, thứ hạ quan nói thẳng, ngài có thể nói cho hạ quan biết vì sao trang hộ của ngài phải nộp tô nhiều như thế không? Trương Toàn, nộp tô sáu quan, Trương Nguyên nộp tô chín quan năm, tên Hà Đại Xương này lại nộp tới bốn bảy quan sáu, hạ quan xem sổ sách hộ bộ, chưa bao giờ thấy con số thế này, không biết Vân hầu có thể chỉ bảo cho không?
Vân Diệp bật cười, sổ sách của Vân gia đúng là khiến người ta sinh nghi, ở cái thời đại sức sản xuất phổ biến là thấp này, Vân gia tất nhiên trở nên bắt mắt, ngự sự tới giờ mới hỏi thì tâm tính đã thuộc hạng trầm ổn lắm rồi, phải biết rằng Ngụy Trưng thi thoảng lại tới Vân gia trang, nói toàn lời khó nghe, Trường Tôn thị mỗi lần tới đều rất vô lễ lật sổ sách Vân gia, lần nào cũng nổi giận, nói Vân gia béo chảy mỡ, muốn đem tiền toàn thiên hạ về làm phân bón.
Vân gia là con sông lớn mênh mông, những con sông nhỏ trang hộ tất nhiên là cũng đầy nước, rau củ, dầu mỡ, trứng gia cầm cùng với các loại bánh, gia vị, nhất là hạt tiêu khiến trang hộ của Vân gia kiếm lớn, nhà khác chỉ biết nhìn thèm thuồng, các trang hộ không bao giờ đem giống cho người ngoài, Vân Diệp cho Trình gia, Ngưu gia, Tần gia một chút mà bị cả trang chửi bại gia sau lưng suốt mấy năm trời.
Lão hán ngồi dưới lán uống trà đứng lên nói:
- Quan gia, tiểu lão nhi chính là Hà Đại Xương, năm nay nộp tô bốn bảy quan sáu đồng, vốn định nộp liền một lúc tám mươi quan nhưng chủ gia không cho, ngồi ở đây kỳ kèo với trướng phòng Lưu tiên sinh, đợi nửa ngày cũng không cho, quan gia cũng thấy lão hán nộp ít à, quan gia, tiểu lão nhi mang tiền tới rồi này, quan gia bảo Lưu tiên sinh cho tiểu lão nhi nộp cả năm tám mươi quan đi.
Hoàng Vũ còn chưa kịp hiểu gì thì Lưu trướng phòng nhảy dựng lên chửi:
- Hà Đại Xương, đồ chó chết này đừng nằm mơ, làm gì có chuyện chiếm lợi của chủ gia như thế, ngươi nộp tiền trước, cái cửa hiệu bánh mỗi năm kiếm tiền ngày càng nhiều, ngươi định lấy phần năm nay nộp năm sau, muốn trục lợi trong tay lão phu à, bỏ ý định đó đi.
Trướng phòng nổi giận làm Hà Đại Xương đỏ mặt tía tai, Hoàng Vũ không biết phải làm sao, hắn nhìn thế nào cũng không ra lão nông kia là chủ cửa hiệu mỗi năm thu nhập trên trăm quan, huống hồ ngay trước mặt Vân Diệp mà lão nông đó còn dám tính toán trục lợi, không coi hầu gia ra gì.
Vân Diệp vỗ vai hắn:
- Ngự sử xem đi, chính là thế đó, Vân gia trang tử nếu chỉ biết bới đất kiếm ăn mà thu tô cao như thế đúng là táng tận lương tâm. Nhưng trong trang không có ai tầm thường cả, có người dùng đất nhàn rỗi trồng rau, dưa, nuôi cá, nuôi ong lấy mật, nuôi lọn, nuôi dê còn có người chuyên nuôi trâu bò lấy thịt, chuyện này không phạm pháp, có đăng ký ở chỗ quan phủ, cho nên họ có nhiều nguồn thu nhập, sản xuất lại nhiều, mà quy định pháp luật nghiêm ngặt, chủ gia ít nhất chiếm hai thành, cái này một ít cái kia một ít nên Vân gia có nhiều như thế.