Ngày hôm sau, sự thật dần sáng tỏ. Khi Tiểu Bạch chợt hỏi nhân lúc cùng Công Tôn Phụng đàm đạo:
- Theo những gì nương tử vừa nói, gia mẫu đích thực đã bị hạ độc?
Công Tôn Phụng khẳng định:
- Cộng với một điều đã từng làm muội sẵn nghi ngờ, chính lời minh bạch của Vương Y Kiện. Nhận ra độc chất có danh là Tử Hí Nhân Vong, muội quả quyết đã có kẻ cố tình hạ độc lệnh đường.
Tiểu Bạch chấn động khi nghe Công Tôn Phụng xưng mình là muội nên lắp bắp:
- Nương tử nhận mình là.. là muội..là muội ư? Nàng không ngại hơn ta khá nhiều niên kỷ?
Công Tôn Nữ nói:
- Vâng! Tuy niên kỷ của thiếp hơn chàng khá nhiều, nhưng vì thiếp là thê tử của chàng. Nên bối phận của thiếp thấp hơn chàng vì vậy để xưng hô được thân mật hơn thiếp nhận mình là muội. Chàng có thuận chăng?
Tiểu Bạch rất mát ruột cảm thấy như lớn hẳn lên nói:
- Ta thật diễm phúc có được nương tử như ..như muội.
Quay lại vấn đề đang bàn Tiểu Bạch nói:
- Điều gì đã khiến muội… muội quả quyết lệnh đường của ta bị sát hại?
Công Tôn Phụng giải thích:
- Phu quân có nói, lệnh đường tuy tiếng là được Lâm gia đưa về cưu mang dung dưỡng nhưng trái lại vẫn cam nguyện phục dịch như một gia nhân? Thật trùng hợp vì quá đúng với dược tính để dễ phân biệt giữa độc chất Nhân Vong Tử Hí cùng hai loại kỳ độc còn lại.
Tiểu Bạch động tâm
- Ý muốn nói gia mẫu cứ cảm thấy bức rức không yên, vì tác động của độc chất, nên thà kiếm bất kỳ việc gì đó để làm, tuy không cam tâm nhưng chẳng khác nào đã tự nguyện?
Công Tôn Phụng kinh ngạc:
- Muội chưa giải thích rõ, sao phu quân chàng vẫn đoán đúng như thể được nghe giải thích?
Tiểu bạch chợt chùng giọng xuống:
- Vì mấy ngày qua, kể từ khi cũng bị trúng độc với nàng, chính bản thân ta vẫn luôn có cảm giác này. Vì thế, nếu được cõng muội hoặc gặp bất kỳ chuyện gì có thể làm, ta luôn sẵn sàng. Nhưng vì sao phải hại gia mẫu? Hung thủ là ai?
Công Tôn Phụng cau mày:
- Bất luận ai có liên quan đến Lâm gia đều đáng bị nghi ngờ là hung thủ hạ độc. Kể cả Lâm phu nhân cũng không thể loại trừ, cho dù theo sự việc diễn ra cứ như thể Lâm phu nhân không quan tâm đến chuyện phu quân có mang theo di cốt của lệnh đường hay không hoặc giả ai là người cùng phu quân tiến hành việc khai quật
Tiểu Bạch ngơ ngác đến độ chợt kêu:
- Nếu là vậy, ta hiểu như thế này có đúng chăng? Lâm phu nhân vì thấy ta cứ nằng nặc đòi di táng cho gia mẫu, một đề xuất đã lâu Lâm phu nhân luôn tỏ ra không tán đồng, sau lại bị muội nói thêm vào, khiến Lâm phu nhân tuy ngoài miệng nói lời ưng thuận nhưng kỳ thực đã biết trước sẽ có hậu quả như thế này đối với hai chúng ta?
Công Tôn Phụng kinh ngạc nhiều hơn:
- Đó là điều mà muội chỉ mới toan nói cho chàng biết. Cớ sao chàng đã sớm đoán ra?
Tiểu Bạch gượng cười:
- Nương tử thừa nhận ta đoán đúng? Nghĩa là nàng đã sớm có ý nghi ngờ? Vậy sao vẫn cố ý giấu ta?
Công Tôn Phụng giải thích
- Chỉ nghi ngờ không thôi vẫn chưa đủ. Phải đến khi được biết đây chính là độc chất gì. Muội mới dám quả quyết. Chàng không cảm thấy thiếp cần phải thận trọng như thế sao? Đó là chưa kể mối nghi ngờ chỉ xuất hiện trong tâm tưởng muội lúc phát hiện cái chết quá bất ngờ của ả Tiểu Ngọc.
Tiểu Bạch cau mày:
- Liên quan gì đến cái chết của Tiểu Ngọc?
Công Tôn Phụng nghiêm giọng:
- Rất liên quan nếu biết rằng ả chỉ cố tình mạo nhận là người của Vạn Quỷ Cung. Nếu đủ thông tuệ, chàng thử tự đoán vì sao muội có suy luận này?
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu:
- Chịu. Ta không thể đoán ra, trừ phi nàng cho cái chết của Tiểu Ngọc là do người sát nhân diệt khẩu.
Công Tôn Phụng thảng thốt:
- Bạch ca chàng nghĩ đúng rồi. Sao lại bảo là không đoán ra?
Tiểu Bạch giật mình, nhìn chú mục vào Công Tôn Phụng:
- Muội cũng quả quyết Tiểu Ngọc bị giết để diệt khẩu?
Công Tôn Phụng gật đầu:
- Không sai, nếu cho rằng sự xuất hiện trước đó của ả chỉ là để…
Tiểu Bạch ngắt lời:
- Là dụng ý làm cho hai chúng ta cùng quan tâm đến vật chứa trong bình sành?
Công Tôn Phụng sửng sốt:
- Bạch ca chàng lại đoán đúng rồi! Chỉ như thế, lúc bỏ đi, ả mới cố tình buông tràng cười đắc ý, vì biết thế nào cũng đã khiến hai chúng ta động tâm. Và hễ động tâm thì trước sau gì cũng mở bình sành ra xem. Mục đích tối hậu chỉ là muốn hai chúng ta táng mạng vì trúng độc.
Tiểu Bạch rùng mình:
- Quả là độc kế. Nếu vậy, Mộ Dung Bạch ta thử đánh bạo đoán tiếp, sở dĩ có kế này vì nhân vật đã đứng ra hậu thuẫn cho ta trước mặt Lâm phu nhân chính là muội, một người tinh thông y thuật, đúng không.
Công Tôn Phụng ngớ người:
- Chàng muốn ám chỉ, Lâm phu nhân vì lo ngại cho muội trước sau gì cũng truy ra nguyên lý thật khiến lệnh đường vong mạng, dẫn đến việc phát hiện kẻ nào là hung thủ, nên quyết dùng độc kế này, để khi sự việc vỡ lỡ, âm mưu sát hại lệnh đường bị bại lộ, thì cả hai chúng ta cũng đã chết do độc chất Nhân Vong Tử Hí?
Tiểu Bạch chầm chậm gật đầu:
- Nếu không là Lâm phu nhân thì kẻ dùng độc kế này cũng đoán biết một nhân vật có y thuật cao minh như muội ắt thế nào cũng dò hỏi ta thật kỹ về mọi việc, kể cả cái chết của gia mẫu. Và khi đã hỏi, lẽ nào với kiến văn về y thuật như thế, muội lại không phát hiện trong cái chết của gia mẫu có ẩn tình? Vậy thì kẻ đó chỉ còn mỗi một biện pháp là nghĩ ra cách hạ sát chúng ta. Nhưng y quá ác độc khi cũng nhẫn tâm loại bỏ Tiểu Ngọc, dùng người xong thì sát nhân diệt khẩu.
Công Tôn Phụng cau mày:
- Phu quân chàng ý không tin hung thủ là Lâm phu nhân?
Tiểu Bạch trầm ngâm:
- Nói là chưa tin thì đúng hơn. Vì như muội vừa nói, chúng ta chỉ nghi ngờ không thôi thì chưa đủ đành phải chờ đến khi phát hiện thêm bằng cớ.
Công Tôn Phụng tán thành:
- Muốn như thế chàng không thể không gắng luyện cho được một bản lãnh hơn người. Nghĩa là chàng đã chấp nhận dấn thân vào chốn giang hồ đầy hiểm ác.
Tiểu Bạch thở dài:
- Chẳng phải nàng đã khuyên ta nên luyện công, chí ít cũng là đủ để suốt đời bảo bọc muội sao? Hãy an tâm. Mộ Dung Bạch này dù thế nào vẫn nhớ là đã hứa không bao giờ phụ bạc nương tử.
Công Tôn Phụng mĩm cười:
- Chỉ cần chàng luôn nhớ như thế là đủ cho muội an tâm. Nhưng trước hết chúng ta vẫn nên giúp nhau tiếp tục hóa giải toàn bộ chất độc.
Tiểu Bạch kinh nghi:
- Chúng ta đã giúp nhau hóa giải bao giờ để muội bảo cần nên tiếp tục?
Công Tôn Phụng vẫn mĩm cười:
- Cứ để muội giải thích, tự khắc phu quân rõ. Nhưng vẫn còn tùy vào tư chất bẩm sinh của chàng. Vì đây là một trong những bí thuật cao diệu của y đạo, không liên quan đến cách chúng ta giúp nhau giải độc mà còn là điểm mấu chốt để muội đoán biết chàng sẽ phải mất bao lâu cho việc luyện công. Bởi lẽ giữa y đạo và võ đạo vừa giống nhau, vừa bổ sung cho nhau. Hãy chú tâm lắng nghe nha.
Và Công Tôn Phụng đem những am hiểu về y thuật giải thích cho Tiểu Bạch nghe.
Tiểu Bạch sau khi nghe một lúc chợt kêu:
- Hãy chờ đã. Muội ý muốn nói việc hai chúng ta thành thân đêm qua cũng là một phần trong phương thế giúp nhau hóa giải chất độc? Có thật như thế sao?
Công Tôn Phụng đỏ mặt:
- Trong y thuật, bí pháp đó gọi là Đại Hồi Âm Dương Trung Phòng Thuật, kỳ thực thiếp không hề nhớ đến cho tới khi suýt bị họ Vương xâm hại và nhất là nghe bảo tên chất độc là Nhân Vong Tử Hí.
Tiểu Bạch hoài nghi:
- Với các chất độc khác thì không dùng bí thuật đó ư?
Công Tôn Phụng gật đầu:
- Trước khi quyết định vận dụng bí thuật này, thiếp đã cân nhắc nghĩ suy và tin rằng chỉ với chất độc này, dùng bí thuật đó mới thu hiệu quả. Vì trước tiên, giữa hai ta chỉ có mỗi mình thiếp do có võ công sẵn từ trước nên mới chịu tác hại nghiêm trọng nhất, ngược lại với chàng chỉ là dạng tiềm tàng. Nếu nói theo y đạo thì thiếp đã ở tình huống Dương, toàn bộ kinh mạch khắp châu thân đều bị độc chất thâm nhập công phạt. Phần chàng thì ở dạng “Đóng”, gọi là Âm, độc chất tuy có thâm nhập nhưng do không hề được nội lực dẫn lưu, kể như kinh mạch toàn thân đều trong tình trạng nguyên sơ. Vậy thì hợp Âm, Dương này lại, tuy độc chất ở chàng tăng, do chuyển dịch từ thiếp sang, nhưng hiển nhiên kinh mạch chàng cũng tự khai mở giống như người đã từng luyện công, nghĩa là nhờ có sẵn đường lối, chàng sau này thật dễ luyện công đạt mức tựu thành.
Tiểu Bạch vỡ lẽ
- Điều may mắn và cũng là điều kiện tiên quyết để vận dụng bí thuật này ở chính chỗ giữa hai chúng ta có một người chưa hề luyện công. Với kinh mạch vẫn trong tình trạng nguyên sơ? Có phải vì thế, gia mẫu dù bị trúng độc vẫn phải lâu lắm về sau mới vong mạng?
Công Tôn Phụng bảo:
- Với cách gọi là Nhân Vong Tử Hí đã đủ tự giải thích tất cả. Vì người bị hạ độc nếu không từng luyện công thì chỉ nằm trong dạng gọi là tiềm tàng. Nói cách khác thì đó chỉ là loại chất độc chậm phát, cứ ngấm dần từng chút một, nhất là khi bị hung thủ cố tình hạ độc với từng liều cực nhỏ. Và theo thời gian, liều độc chất sau ngấm thêm vào liều trước, đến lúc đạt đỉnh điểm thì cũng là lúc nạn nhân mệnh chung.
Tiểu Bạch bàng hoàng:
- Gia mẫu luôn được dọn cho từng bữa ăn riêng biệt, có phải đấy là cách để mỗi ngày bị hạ thủ từng liều chất độc cực nhỏ?
Công Tôn Phụng dè dặt gật đầu:
- Chàng đã hiểu đúng, và cũng có thể đấy là cách để ai đó thử dò xét hầu minh bạch lệnh đường có đúng là người chưa từng luyện võ hay không. Bởi nếu có võ công ắt lệnh đường đã sớm mất mạng từ lâu, chàng vẫn nhớ lời Lâm phu nhân từng quả quyết, nếu lệnh đường là nhân vật võ lâm nhất định đã bị phát hiện?
Tiểu Bạch căm phẫn:
- Nhưng vì sao hung thủ nhắm vào gia mẫu? Người nào đắc tội gì với ai?
Công Tôn Phụng bảo:
- Biết đâu lệnh đường vẫn bị xem là đắc tội nếu chàng chịu suy nghĩ đến điểm kỳ lạ này mà thoạt nghe bất luận ai cũng ngỡ là bình thường, không có gì đáng để suy nghĩ.
- Điểm gì?
Công Tôn Phụng chợt hỏi
- Chàng có nhớ hoặc có biết gì về lệnh đường đã có ân cứu tử Lâm trang chủ?
Tiểu Bạch lắc đầu:
- Khi đó ta vẫn còn rất bé, hiển nhiên không thấy và sau này cũng không hề nghe gia mẫu đề cập đến.
Công Tôn Phụng gật đầu:
- Không riêng gì chàng, khắp võ lâm cũng chẳng ai hay biết chuyện này. Tại sao vậy?
Tiểu bạch cau mày ngẫm nghĩ:
- Muội cho rằng Lâm trang chủ chỉ vì muốn giữ kín chuyện này, có thể làm cho uy danh Lâm trang chủ suy giảm chẳng hạn, nên mới có lời đề xuất, đưa mẫu tử ta về Lâm gia?
Công Tôn Phụng ngẫm nghĩ:
- Hoặc giả Lâm trang chủ không muốn bị bất luận ai dò hỏi là đã vì sao suýt mất mạng, đến nổi phải nhờ một người không hề biết võ công như lệnh đường giải cứu mới có cơ hội toàn mạng. Muội chỉ dám phỏng đoán như thế thôi. Riêng hư thực thế nào, sau này tự chàng nên tìm hiểu
Tiểu Bạch vẫn trầm ngâm.
- Hoặc giả đã có người nghi ngờ ta là hậu nhân của Mộ Dung Khuê nên cố tình dùng cách này để dò xét ở gia mẫu?
Công Tôn Phụng có một thoáng lặng người:
- Để ức đoán thì có nhiều lắm, nhưng để giải quyết thì chỉ mới có một. Đó là lệnh đường quả thật đã bị chết vì có người hạ độc. Chàng sau này muốn tìm hiểu cần phải bắt đầu từ điểm này. Còn bây giờ hãy trở lại với công việc giải độc.
Nhưng Tiểu Bạch vẫn cứ băn khoăn mãi về nghi án đang đề cập đến:
- Hung thủ phải là ai đó trong Lâm gia. Vì muội đừng quên, trong khi Lâm phu nhân còn bận lo an táng cho Lâm trang chủ thì vẫn có người lẻn bám theo chúng ta, với dụng mưu là dò xét xem liệu chúng ta đã bị trúng độc hay chưa? Và nếu đã trúng độc thì bao giờ mới mất mạng? Chỉ sau khi đã biết chắc chúng ta thế nào cũng chết. Hung thủ mới giết Tiểu Ngọc để diệt khẩu. Vì Tiểu Ngọc cũng chính là người được lệnh mỗi ngày đều dọn bữa riêng cho mỗi một mình gia mẫu. Hung thủ không muốn bị Tiểu Ngọc sau này tiết lộ.
Công Tôn Phụng nói thêm:
- Hoặc hung thủ là người của Lâm phu phụ, nhân vật đã hạ thủ được Tiểu Ngọc chỉ là đồng mưu, cũng có thể là thủ hạ thật tâm phúc của Lâm phu nhân.
Tiểu Bạch thở dài
- Ta vẫn luôn ghi nhớ ân tình từng được Lâm phu nhân dành cho, vì thế chưa dám nghĩ Lâm phu nhân lại là kẻ chủ mưu. Âu đành chờ sau này tìm thêm bằng chứng. Còn bầy giờ, muội bảo rất đúng. Chúng ta nên lo giải độc thì hơn.
Công Tôn Phụng lại tiếp tục giải thích về y đạo
- Chàng hãy ghi nhớ. Vì với thuật Kim Châm Quá Huyệt chúng ta sắp thực hiện cho nhau, một là muội sẽ giúp chàng sau này để luyện công, khi độc chất bị trục xuất toàn bộ. Ngược lại chính chành sẽ giúp muội vẫn toàn mạng. Bởi chỉ cần thực hiện sai một động tác dù nhỏ, hoặc châm không đúng bộ vị huyệt đạo, ắt sinh mạng muội chẳng còn, dù có được giải độc hay không cũng bằng thừa.
Tiểu Bạch ghi nhận:
- Đó là chuyện hệ trọng, liên quan đến sinh mạng mỗi người. Ta nào dám sơ tâm, không chú ý lắng nghe. Nhưng tốt nhất muội hãy cho ta cơ hội thử diễn luyện thuật này trước, trên một hình nhân hay một vật nào khác chẳng hạn. Chỉ như thế ta mới an tâm thực hiện đối với muội.
Công Tôn Phụng gật đầu khen phải:
- Cẩn tắc vô ưu. Nếu sau này đối với bất kỳ việc gì chàng cũng biết cẩn trọng như thế thì rất tốt. Cũng may ở đây vừa kín đáo, lại vẫn còn đủ thời gian để muội giúp chàng thử diễn luyện. Hi vọng sau đó cả hai chúng ta đều thu kết quả, không xảy ra bất kỳ bất trắc gì.
Đoạn Công Tôn Phụng lấy ra một gói nhỏ mở cho Tiểu Bạch xem:
- Muội ngỡ đã không có kim châm để thực hiện. Vừa may, hôm qua, ở dòng suối muội tình cờ nhặt được không ít những mẫu xương như thế này, có dùng thay kim châm vẫn không ngại.
Tiểu Bạch nhìn những đoạn xương trắng vừa thẳng dài vừa nhọn sẵn ở hai đầu và kinh ngạc:
- Không phải xương cá? Cũng không phải xương thú?
Công Tôn Phụng thừa nhận:
- Là xương của một loài quái xà chết đã lâu, đến cả da cũng bị tiêu hủy.
Tiểu Bạch suýt xoa:
- Xương rắn thường tự uốn cong. Để có những mẫu tương đối thẳng như thế này ắt hẳn đây phải là Đại Xà. Thân phải to thật to, đúng chăng?
Công Tôn Phụng lại thừa nhận.
- Thiếp cũng nghĩ như vậy vì đã thấy chiều dài của khung xương có đến mười hai trượng. Chứng tỏ thân của nó phải thật to mới tương xứng. Nào chàng hãy cầm lấy. Muội sẽ chỉ điểm chàng thuật Quá Huyệt bằng kim châm.
Nhận lấy những xương. Tiểu Bạch đã toan hỏi làm thế nào Công Tôn Phụng có thể bỏ bớt phần cong. Chỉ giữ lại đoạn thẳng và nhất là làm sao để tạo được một mẫu nhọn, một khi Công Tôn Phụng hiện lúc này quyết không thể có sức lực ngang với Tiểu Bạch. Nhưng vì Công Tôn Phụng đã bắt đầu chỉ điểm thuật kim châm Quá Huyệt. Tiểu Bạch buộc phải chú tâm nên kể như không còn cơ hội để hỏi. Và theo thời gian, cũng như theo từng sự việc diễn tiến. Tiểu Bạch sau đó hoàn toàn không còn nhớ đến để hỏi lại Công Tôn Phụng.
***
Công Tôn Phụng đang chờ đợi trong lo lắng, đứng ngồi không yên và cứ bồn chồn đi qua đi lại. Nhưng vừa thấy Tiểu Bạch quay về, sắc mặt Công Tôn Phụng lập tức sa sầm:
- Sao phu quân không luyện công, trái lại đã tùy tiện bỏ đi gần cả ngày, cũng không màng nói với thiếp dù chỉ một tiếng?
Tiểu Bạch vội cười xuề xòa cho dù trên gương mặt vẫn còn nguyên đó dáng vẻ mệt nhọc và phần nào nghi hoặc hoang mang.
- Đã lâu nơi này không còn thấy bóng dáng lũ thú rừng bén mảng. Thêm vào đó muội gần đây vẫn cứ kém ăn, nhất định là do cưu mang cốt nhục của cả hai chúng ta mà ra. Thế nên lúc sáng, bất chợt đang khi luyện công ta phát hiện dấu vết của đôi thỏ rừng. Chỉ vì muốn giúp muội thay đổi khẩu vị ta đâu thể để mất cơ hội nếu quay lại cho muội hay?
Ánh mắt của Công Tôn Phụng lập tức xuất hiện nét hoài nghi:
- Nhưng phu quân đã quay về tay không, đôi thỏ đâu? Và đừng nói với thiếp, bản lãnh như phu quân lúc này đã gần một năm miệt mài luyện công vẫn không đủ để đắc thủ đấy. Vì như thiếp đã nói, phu quân hiện đang có thân thủ không khác gì thiếp lúc trước.
Tiểu Bạch áy náy:
- Lẽ ra ta đã đắc thủ nếu vừa nhìn thấy đôi thỏ cứ thi triển Lan Hoa Phất Huyết Thủ, hoặc chộp, hoặc sát hại. Nhưng sau cùng ta đã không hành động, chỉ vì không nỡ, do nhận ra chúng có cảnh ngộ giống hệt hai ta.
Công Tôn Phụng cau mày và nhướng cao đôi mày liễu cong vút:
- Giống như thế nào? Nếu phu quân không thể giải thích hoặc cố tình lẩn tránh đừng trách thiếp đa nghi, buộc phải nghĩ phu quân vì đã chán cảnh sống ru rú ở đây, quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi mình thiếp bên cạnh nên bắt đầu lén lút lẻn đi tìm nguồn vui khác.
Tiểu Bạch chợt phì cười đoạn lại gần Công Tôn Phụng ôm nàng vào lòng :
- Ai bảo ta chán vì ngày tiếp ngày chỉ nhìn thấy mỗi mình muội? Trái lại thì có, nếu đừng vì cái chết của gia mẫu cứ luôn là nghi vấn khiến ta mãi băn khoăn, ta chỉ ước được mãi mãi sống cạnh muội như thế này. Còn về đôi thỏ kia, chúng cũng sắp được làm phụ mẫu của một lũ thỏ con nếu ta hoặc ai đó đừng vội sát hại chúng lúc này.
Công Tôn Phụng thở ra:
- Phu quân chàng nói thật chứ
Tiểu Bạch gật đầu cười thích thú siết chặt Công Tôn Phụng vào người theo thói quen gần một năm nay mỗi khi ôm nương tử Tiểu Bạch thường vuốt ve nắn bóp đôi nhũ hoa của Công Tôn Phụng. Lúc này cũng vậy, một tay Tiểu bạch mân mê nắn bóp đôi nhũ hoa no tròn của nàng, một tay thì vuốt ve âu yếm phần bụng nhô cao của Công Tôn Phụng. Dù được che khuất dưới lớp y phục đã cũ kỹ và ngả màu vì thời gian:
- Trong đôi thỏ có một con mang bụng khá to. Nếu như ta không kịp nhận ra, trái lại vẫn cứ đuổi bắt, e rằng lũ thỏ con khó tránh cảnh bị rơi bắn ra từ bụng mẹ.
Công Tôn Phụng đỏ mặt hơi thở gấp gáp ôm chặt lấy Tiểu Bạch nhưng vẫn thỏ thẻ hỏi tiếp:
- Bạch ca! thế tại sao mãi đến bây giờ chàng mới quay lại? Há lẽ chàng không biết, chỉ vì đợi chàng muội không thể ăn được gì mãi cho đến bây giờ? Chàng đi những đâu? Vì lúc quay về, chàng có vẻ mệt, như đã cật lực chạy cả một quãng dài, hoặc bị ai đó rượt đuổi?
Vẫn ve vuốt và nắn bóp đôi nhũ hoa nảy nở của nàng đồng thời vừa hôn vào môi của Công Tôn Phụng, Tiểu Bạch nham nhở:
- Để ta âu yếm nàng một chút rồi ta sẽ thuật lại sau.
Sau khi say đắm hôn tình quân vừa thở hổn hển Công Tôn Phụng buông Tiểu Bạch ra vừa vuốt ve sửa lại đầu tóc hơi rối của Tiểu Bạch vừa nói:
- Bạch ca! Chàng nói đi, chàng đã gặp những gì
Vẫn nắn bóp đôi nhũ hoa của nàng Tiểu Bạch vừa nói:
- Muội có biết, nhờ theo dấu đôi thỏ, ta tình cờ phát hiện một địa đạo ngầm dù tồn tại đã lâu nhưng có biểu hiện cho thấy chỉ độ một năm trở lại đây mới thôi, không còn ai sử dụng?
Công Tôn Phụng kinh ngạc:
- Có chuyện đó thật sao? Địa đạo được bắt đầu từ đâu, kết thúc ở chỗ nào? Và nhờ đâu chàng biết địa đạo đã không còn dùng đến, còn quả quyết chỉ độ một năm trở lại?
Thôi không nắn bóp đôi nhũ hoa Công Tôn Phụng nữa Tiểu Bạch lúc này mới giải thích ngắn gọn:
- Là thế này, phần địa đạo đột ngột bị kết thúc cũng là chỗ đầu tiên ta phát hiện đôi thỏ cùng chạy vào, một vị thế thật kín, nằm giữa một sơn động với ba phía có vách núi bao phủ. Sau vì thấy đôi thỏ vẫn rối rít chui sâu vào địa đạo, ta chui theo, dĩ nhiên vẫn nhớ lời muội dặn là lúc nào cũng nên cẩn trọng. Đến khi chui hết địa đạo ngầm thật dài, hóa ra chỗ ta chui ra thật không thể ngờ lại là một trong những gian phòng vẫn dùng để chứa nông cụ của Lâm gia.
Công Tôn Phụng giật mình
- Chàng bảo địa đạo được bắt đầu từ Lâm gia? Thế lúc chui ra chàng không bị ai phát hiện chứ?
Tiểu Bạch bỗng có lại vẻ nghi hoặc hoang mang như lúc mới quay về:
- Đấy là điều ta đang muốn cùng muội tìm hiểu, ở Lâm gia hoàn toàn không còn ai lưu ngụ, tất cả đều bỏ đi, một quang cảnh vắng lặng thật khác với thủa nào ta biết. Nhưng dựa theo dấu vết còn lưu lại, ta quả quyết, chỉ sau khi địa đạo đã không còn được sử dụng đến, người của Lâm gia tiếp đó mới cùng ly khai.
Công Tôn Phụng động tâm:
- Theo chàng, người của Lâm gia đã ly khai độ bao lâu? Và có dấu tích nào để minh chứng điều chàng vừa nhận định?
Tiểu Bạch giải thích:
- Khác với đại tiểu thư Lâm Hải Yến, tiểu thiếu gia Lâm Thừa Dũng dù không hứng thú thì ngày nào cũng như ngày nào, vẫn bị Lâm phu nhân nghiêm khắc, buộc phải đến sảnh Võ Đường luyện công. Và nhờ ta nhớ, cứ mỗi ngày như thế Lâm Thừa Dũng đều ngấm ngầm lưu lại một vệt khắc vào trụ gỗ, còn gọi đùa bảo đó là những vết nhục khổ của thời gian. Ta đã đến và xem xét, nhờ vậy tạm nhận định Lâm Thừa Dũng đã không đến Sảnh Võ Đường ước độ ngoài nửa năm.
Công Tôn Phụng chau mày:
- Vạn nhất Lâm Thừa Dũng vì nguyên do nào đó, không đến Sảnh Võ Đường nữa, nhưng sau đó vẫn lưu ngụ ở Lâm gia thì sao? Giá như mang bệnh, hoặc bị thương tích đâu thể bảo hễ không xuất hiện ở Sảnh Võ Đường là ly khai Lâm gia?
Tiểu Bạch mĩm cười:
- Nàng thật không hổ danh là một trong Lục nhân, dù không còn võ công thì nhận định vẫn tinh tường. Ta cũng vì nghĩ như thế, lúc nãy mới bảo là chỉ tạm nhận định. Chỉ đến khi ta xem xét lại toàn bộ mọi vật dụng ở Lâm gia, từ vật lớn cho chí đến những vật nhỏ vụn vặt, tất cả đều bị một lớp bụi nhỏ mờ, kể cả ở khuê phòng của Lâm Hải Yến cũng chung số phận, không khác gì lớp bụi có ở Sảnh Võ Đường, chỉ như thế ta mới quả quyết họ đã đồng loạt ly khai, cùng một thời gian và đi không hề trở lại.
Công Tôn Phụng thở hắt ra:
- Bạch ca! chàng đã không làm muội thất vọng. Vì về công phu lẫn kinh lịch kiến văn, Bạch ca đều đạt mức đủ để tự lo bản thân.
Tiểu Bạch kinh ngạc:
- Bản lãnh của ta chưa đủ để bảo bọc luôn cho muội sao?
Công Tôn Phụng cười buồn:
- Muội bảo đủ để lo thân vì đã đoán được Bạch ca đang rất bồn chồn, chỉ muốn mau chóng thoát ly hầu tìm hiểu những nhân vật Lâm gia vì sao họ đi và đã đi về đâu, đúng không
Tiểu Bạch lại ôm lấy nàng vuốt ve an ủi:
- Chính muội cũng từng có chủ ý như thế. Phần ta, như đã minh định, ta chỉ yên tâm ra đi khi nào tận mắt mục kích muội của ta vẫn bình yên sau ngày mãn nguyệt khai hoa, sinh hạ cho chúng ta một cốt nhục cũng là kết quả chúng ta mong đợi và nếu vẫn cần thiết, ta sẽ chờ ấu nhi đủ lớn, sau đó có ly khai cũng không muộn.
Công Tôn Phụng chợt hạ thấp giọng:
- Bạch ca! chàng có thật đủ nhẫn lại chờ đến lúc đó mặc dù đã biết toàn bộ Lâm gia đã đột ngột bỏ đi?
Tiểu Bạch dìu nàng ngồi xuống chỗ mà họ dùng để nghỉ ngơi, ôm siết chặt nàng vào lòng, hai bàn tay lại tìm tới đôi nhũ hoa của nàng (Tiểu Bạch rất thích ve vuốt đôi nhũ hoa nảy nở của Công Tôn Phụng), vừa nắn bóp vừa nói :
- Dù gì thì họ cũng đã bỏ đi, đâu phải chỉ mới đôi ba ngày? Huống hồ, nếu được lưu lại cạnh nàng, ta càng thêm cơ hội đem toàn bộ võ học do muội chỉ điểm, đối chiếu với những am hiểu về y thuật của hai chúng ta, quyết tìm ra lời lý giải minh bạch, hầu biết được nguyên nhân vì sao ta vẫn còn gặp trở ngại, không thể vận dụng hết nghị lực lúc thi triển công phu?
Công Tôn Phụng đê mê dựa hẳn người vào Tiểu Bạch vừa hôn nhẹ vào má của trượng phu vừa thỏ thẻ:
- Chàng vẫn áy náy, cho rằng lẽ ra đã có thể đốt giai đoạn, luyện đến thập thành toàn bộ sở học của muội, theo đường lối đã do chàng tự nghĩ ra, đồng thời tin rằng đã nghĩ như thế là thấu triệt?
Tiểu Bạch vừa hôn trả lại nàng vừa tự tin quả quyết:
- Muội luôn nhìn nhận ta bẩm sinh thông tuệ, có đủ tư chất để thế nào cũng trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân. Điều đó tuy ta không biết đúng sai hay hư thực thế nào. Chỉ vì thời gian luyện công mới có một năm, nhưng vẫn đoan quyết những gì đã tự lãnh hội đều đúng, nhất là rất hợp với y đạo. Đến nỗi ta vẫn luôn có ý nghĩ này, là nếu đừng ngại những hậu quả do muội cảnh báo, bảo hãy đề phòng, vì dục tốc bất đạt, vì chỉ cần thử mạo hiểm một lần ắt thế nào cũng thu kết quả mỹ mãn. Biết đâu khi đó, từ sở học của muội, tự ta sẽ khai sáng công phu mới, vừa có đường lối hoàn toàn hữu biệt vừa có uy lực thập phần lợi hại hơn so với công phu của muội cùng những đường lối do muội chỉ điểm?
Công Tôn Phụng chợt vùng dậy mặt tái sắc, lo sợ:
- Xin phu quân đường tự mạo hiểm với chính sinh mạng. Nhược bằng không, vạn nhất trong lúc bất cẩn, hoặc nỡ xảy ra sơ suất, hậu quả thật khó lường.
Tiểu Bạch vụt phá lên cười kéo Công Tôn Phụng vào lòng trở lại ôm giữ chặt lấy đôi nhũ hoa của nàng, đồng thời tìm lời trấn an nương tử.
- Thì cũng vì tuân thủ theo lời nàng, cho đến nay ta đã dám mạo hiểm bao giờ? Hãy yên tâm, ta vẫn muốn có một cuộc sống bình thường cạnh nàng, dù có chăng nữa chuyện tự mình khai sáng ra công phu vũ trùm thiên hạ. Ta cũng chẳng màng. Ha ha…
Chợt có chuỗi thanh âm mơ mơ hồ hồ vẳng đưa đến từ xa:
- Muốn tự khai sáng võ học mới, nhất là công phu vũ trùm thiên hạ, đến như lão phu vẫn tự nhận chưa đủ bản lãnh. Ngươi là ai? Công phu được bao nhiêu và tư cách gì dám thốt ra lời cao ngạo như thế?
Tiểu Bạch giật mình nhìn quanh và há miệng chợt quát hỏi, chợt thấy Công Tôn Phụng vừa biến sắc vội đứng dậy vừa nói:
- Phu quân đã bất cẩn, để người lần theo dấu bám theo? Sao còn không mau đưa thiếp cùng chạy?
Tiểu Bạch như không tin vào điều vừa nghe:
- Chưa lâm trận đã chạy? Huống hồ người đến chưa rõ là nhân vật thế nào, dụng ý ra sao. Muội quyết định như thế chẳng là quá vội hay sao?
Nhưng Công Tôn Phụng vẫn nắm tay Tiểu Bạch và thúc giục
- Thiện bất lai, lai giả bất thiện. Vả lại, theo khẩu khí của lời vừa nghe, đủ rõ bản lãnh của nhân vật đó chàng không thể đối phó. Hãy nghe muội, chạy thôi.
Tiểu Bạch miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng vừa đưa Công Tôn Phụng chạy Tiểu Bạch vừa phàn nàn
- Đâu phải bất luận ai hễ đường đột xuất hiện đều có sẵn địch ý? Theo ta, chưa gì đã nghĩ đến chuyện đối phó, không khéo chỉ khiến người đó nghi ngờ cho chúng ta vì hành sự bất minh nên không dám chường mặt, sợ người phát hiện.
Chuỗi âm thanh mơ hồ lại vang đến, vẫn văng vẳng xa xa
- Không có tật thì hà tất giật mình. Ngươi nói rất chí lý và lão phu thuận đường tìm đến đây, không ngờ đã khiến phu phụ ngươi kinh hãi. Hãy yên tâm, lão phu chỉ đến một lúc rồi sẽ đi, quyết không để nương tử ngươi gắn cho câu “ Lai giả bất thiện”.
Tiểu Bạch từ từ dừng lại:
- Nhân vật đó chỉ muốn tìm chỗ nghĩ chân, âu cũng là người lỡ bước. Theo lý, chúng ta nên lo thiết đãi thể hiện tình địa chủ.
Công Tôn Phụng vẫn tiếp tục kéo tay Tiểu Bạch lôi đi:
- Phu quân đừng quên chúng ta chưa được để lộ thân phận lúc này. Tốt nhất cứ lánh mặt, đợi khi nào người đó thực sự bỏ đi hẵng hay. Hoặc giả phu quân đã quên vì nguyên nhân nào khiến cả hai chúng ta một năm trước cứ cuống cuồng tìm chỗ trú ẩn thân?
Tiểu Bạch vụt nhớ lại:
- Nàng nói cũng phải. Đi, ta sẽ đưa nàng đến nới ẩn thân cần thiết.
Cả hai đi chưa được bao xa thì nghe nhân vật nọ từ một chỗ nào đó bỗng lên tiếng kêu thảnh thốt:
- Úy?!
Tiểu Bạch toan dừng chân:
- Đã xảy ra chuyện?
Công Tôn Phụng vẫn kéo đi:
- Nếu là thế, chúng ta càng nên mau chân lánh mặt, nhanh lên nào đại ca.
Tiểu Bạch tiếp tục thi triển khinh công, đưa Công Tôn Phụng đi. Vừa đến chân một dốc đá, cao lên trên là một triền núi thoai thoải đã bị lớp cây rừng che phủ, xuôi dốc xuống dưới tuy cũng là một phần của triền núi nhưng quanh năm luôn bị lớp địa y xanh thẳm bám trải dài.
Tiểu Bạch chợt động tâm quay lại khi nghe chuỗi cười đuổi theo của nhân vật chưa hề lộ diện nọ:
- Phu phụ ngươi cớ sao cứ quyết lánh mặt? Trừ phi đã biết trước thế nào cũng có ngày lão phu tìm đến và hỏi hai ngươi về những gì đã xảy ra ở đây? Nếu là vậy hãy ngoan ngoãn chờ nghe lão phu lục vấn. Vì dù chạy cũng vô ích. Ha ha…
- Nhưng chỉ vừa mới có ý định quay lại thì cạnh Tiểu Bạch, Công Tôn Phụng chợt kêu thất thanh
- Bạch ca?!
Bằng khóe mắt, Tiểu Bạch phát hiện Công Tôn Phụng vì vô tình dẫm lên lớp Địa y khiến toàn thân cứ chuội đi, chực trượt dài trên thảm rêu xanh mướt.
Tiểu Bạch lập tức nghiêng người, kịp xoảy tay chộp vào một mảng y phục của Công Tôn Phụng:
- Muội chớ hốt hoảng, mau nắm lấy ta
Công Tôn Phụng lập tức thét đáp lại:
- Dưới lớp địa y chỉ toàn bùn đất, đại ca không nhớ chính vì thế chúng ta vẫn bảo nhau đừng bao giờ để phải sa chân vào đây. Muội đang bị lún, bên dưới như còn có hấp lực kéo muội xuống. muội không thể với đến tay đại ca.
Tiểu Bạch toan đặt một chân lên đó, để dễ nghiêng người gần hơn về phía nương tử. Nào ngờ từ phía sau lại vang lên tiếng nhân vật nọ cười:
- Nương tử ngươi không biết võ công. Sa Nhược Thổ là hiểm địa, chưa hề buông tha ai, ngoại trừ đã luyện tuyệt kỹ Nê Hà. Lão phu sẽ giúp ngươi cứu mạng ả nếu chấp nhận và nguyện ý giao cho lão phu một vật.
Sa Nhược Thổ là gì? Tiểu Bạch không cần biết và cũng không quan tâm vì thế cứ mạnh dạn, toan đạp chân lên thảm địa y. Nào ngờ có tiếng Công Tôn Phụng vội hét:
- Đại ca chớ mạo hiểm. Vì Sa Nhược Thổ quả là thứ không thể xem thường. Hãy mau lui lại, dù thế nào cũng đừng liều thân cứu muội, vì chàng vẫn còn nhiều trọng trách bên mình, đừng quẫn trí nghĩ đến chuyện cam thúc thủ trước số phận.
Tiểu Bạch quay lại, diện đối diện với một lão nhân tuổi đã ngoại lục tuần.
- Lão tiền bối có thể cứu mạng ái thê? Xin hãy ra tay, mọi chuyện sau đó sẽ bàn với tấm lòng muôn phần cảm kích của vãn bối.
Lão nhân cười thản nhiên:
- Lão phu không cần lòng cảm kích của ngươi, cũng như không vội cứu nếu chưa được ngươi đáp ứng lời đề xuất vừa rồi của lão phu:
Tiểu Bạch vẫn liếc chừng về phía Công Tôn Phụng. Cũng may, nhờ Tiểu Bạch còn nắm giữ vào y phục nên Công Tôn Phụng dù đang bị lún vẫn chưa đến nỗi nào. Tiểu Bạch hỏi lại lão nhân.
- Lão tiền bối vừa nêu đề xuất gì?
Lão nhân cười nhẹ:
- Không phải ngươi đã nghe rồi sao? Đừng để phí thời gian chỉ vì thái độ chậm chạp đáp ứng của ngươi.
Tiểu Bạch cau mặt:
- Nhưng vãn bối chưa biết đâu là vật lão tiền bối quan tâm, dù muốn đáp ứng cũng không thể.
Lão nhân hỏi
- Ngươi đang để mất dần thời gian đấy. Nhưng đã thế, lão phu đành chìu ý ngươi vậy. Hãy giao ra đây đủ cả vỏ bao lẫn thanh Tiểu Kiếm Ngư Trường. Chỉ như thế lão phu mới chấp thuận phí lực cứu mạng nương tử ngươi.
Tiểu Bạch ngây người
- Tiểu Kiếm Ngư Trường? Làm gì có?
Lão nhân cười lạt:
- Ngươi chớ giả vờ, vô ích. Trái lại ngươi có lẽ nên biết thêm chi tiết này. Sa Nhược Thổ vốn ẩn tàng âm khí, nương tử ngươi lại đang có mang, nếu phải chịu đựng lâu chỉ e sinh mạng thai nhi khó bảo toàn.
Vừa lúc đó bên tai Tiểu Bạch nghe một tiếng động, tợ tiếng y phục bị tách khai
“ Soạt”
Đồng thời cánh tay của Tiểu Bạch đang nắm giữ y phục của Công Tôn Phụng cũng nghe nhẹ tênh. Tiểu Bạch quay mặt lại:
- Nương tử?!
Và ngay trước mắt Tiểu Bạch, nền đất thật sâu ở bên dưới thảm địa y đã lộ ra, chỉ toàn là những hạt cát đen như màu bùn, vì rời rạc lẫn nhau nên dễ dàng để cho Công Tôn Phụng lọt vào, sau đó hút thẳng xuống tận đáy
Tiểu Bạch bàng hoàng, chỉ chực động thân lao vồ đến, mong giữ lại Công Tôn Phụng. Cũng lúc đó ở phía sau Tiểu Bạch cũng có tiếng kêu của lão nhân:
- Ôi, sao ngươi vô dụng, đến cả giữ lại nương tử cũng không thể? Chờ gì nữa? Hãy mau chồm nhanh đến, đã có lão phu giúp giữ ngươi lại đây này. Nhanh nào.
Và một tay của Tiểu Bạch được lão nhân đứng phía sau giữ lại. Có cơ hội, Tiểu Bạch rướng hết người, với hết tay và cố tìm cách chộp vào bất kỳ vật gì đó trên người Công Tông Phụng.
Nhưng vẫn quá muộn, từng mảng cát có màu đen như bùn do rời rạc nên cứ vỡ ra, nhanh chóng nuốt Công Tôn Phụng xuống dưới.
Ở phía sau, lão nhân cũng đang nghiêng hết thân về phía trước, vừa trì giữ thúc hối Tiểu Bạch
- Ngươi đừng ngại bị ngã vào Sa Nhược Thổ, lão phu vẫn giữ ngươi đây. Hãy tận lực thêm nữa nào.
Những mảng cát vỡ càng lúc càng to, sâu hun hút, không chỉ nuốt chửng và nhấn chìm hoàn toàn Công Tôn Phụng, mà đến cả từng thảm địa y ở quanh miệng hố sâu cũng lả tả rơi tuột theo. Tiểu Bạch chỉ còn biết chấp chới hai tay vào khoảng không, sâu hun hút ngay trước mắt và tuyệt vọng gào lên bi thảm:
- Phụng muội?!
Cứ thế này Tiểu Bạch sẽ mãi đứng nguyên vị thế đó nếu như không bất ngờ cảm nhận có một bàn tay khéo léo và nhẹ nhàng tìm khắp người bản thân. Tiểu Bạch giật mình, thu toàn thân lại và đứng thẳng theo vị thế bình thường, ngay bên cạnh hố sâu vừa xuất hiện ở chỗ gọi là Sa Nhược Thổ. Đồng thời quắc mắt nhìn lão nhân:
- Lão tiền bối định làm gì trên người vãn bối?
Lão nhân đã cố rút tay về thật nhanh, nhưng vẫn bị bắt quả tang là vừa mò tìm khắp người Tiểu Bạch nên cười hềnh hệch
- Hóa ra ngươi không cất giữ Tiểu Kiếm Ngư Trường bên người? Mà này, chuyện xảy ra cho nương tử ngươi không liên quan gì đến lão phu. Đừng giận cá chém thớt, toan đỗ lỗi và hành hung lão phu nha.
Tiểu Bạch ngây mặt ra, sau đó vì nghĩ đến Công Tôn Phụng nên không thể không làu bàu:
- Vãn bối cũng chỉ mới lần đầu được nghe biết bốn chữ Tiểu Kiếm Ngư Trường. Nhưng không lẽ vì không toại nguyện, lão tiền bối dù đủ bản lãnh vẫn tọa thị điềm nhiên, thấy chết quyết không cứu mạng nương tử vãn bối?
Lão nhân lùi lại, đầu thì lắc quầy quậy?
- Ai bảo lão phu đã đã không tận lực cứu người? Thế vừa rồi chẳng phải lão phu đã giúp ngươi ghì giữ ngươi, tạo cơ hội cho ngươi cứu nương tử sao? Là ngươi mau quên hay cố tình vặn vẹo, toàn làm khó lão phu.
Tiểu Bạch hậm hực:
- Nhưng phải chi lão tiền bối thực hiện điều đó sớm hơn, hoặc giả khi thấy đã muộn, lão tiền bối nếu thi triển ngay cái gọi là tuyệt kỹ Nê Hà, thì ái thê của vãn bối đâu đến nỗi uổng mạng?
Lão nhân cười khẩy:
- Ngươi đâu đã đáp ứng, giao Tiểu Kiếm Ngư Trường, sau lại trông mong lão phu vì ngươi thi triển tuyệt kỹ Nê Hà? Nói như ngươi thì còn gì đạo lý?
Tiểu Bạch bất bình:
- Cứu nhân như cứu hỏa, huống hồ lúc đó sinh mạng của ái thê đã như chỉ mành treo chuông, lão tiền bối luyện tuyệt kỹ làm gì không cứu người. Chỉ nhăm nhăm chờ có vật mới ưng thuận ra tay?
Lão nhân cũng có ý giận:
- Là quân tử một lời nói nặng tựa non. Ngươi đã không có vật, chỉ muốn được lợi phần ngươi, có phải định trút hận, muốn lão phu đền mạng cho nương tử ngươi? Nếu còn nữa những lời lẽ hồ đồ này, đừng trách lão phu khó kiềm chế, thế nào cũng cho ngươi một bài học:
Tiểu Bạch lạnh giọng:
- Phu phụ vãn bối vốn sống bình yên bên nhau, chỉ vì lão tiền bối có ý tìm đến, lại khăng khăng hỏi một vật vãn bối không hề nghe bao giờ, khiến lúc kinh hoảng, ái thê thảm tử. Biến cố này, dù biết trút hận vào người khác là phi lý nhưng xét ra vẫn là do lão tiền bối gây ra. Đã vậy, vãn bối đành mạo phạm, xin được chỉ giáo
Lão nhân phá lên cười:
- Ngươi cứ muốn nhận một bài học? Được, lão phu sẽ cho ngươi toại nguyện. Hãy động thủ trước để lão phu xem ngươi được bao nhiêu bản lãnh nào. Ha ha…
Bị khích nộ, Tiểu Bạch bật người lao đến:
- Thật thất lễ. Đỡ !
“ Ào”
Lão nhân nhẹ nhàng lách ngang, sau đó ung dung thoái thêm về phía hậu vài bước, miệng thì khen:
- Công phu chuẩn và khá trầm ổn đấy. Nhưng bảo là thất lễ thì chưa đủ tư cách.
Tiểu Bạch khoa chân, tiếp tục xuất thủ tấn công lão nhân:
- Chỉ mới một chiêu, xin đừng bình phẩm vội. Đỡ!
“ Vù”
Lão nhân vẫn lẩn tránh, nhẹ nhàng như cánh bướm vờn hoa.
- Ngươi phải nhanh tay hơn mới được. Vì lão phu còn muốn minh bạch ngươi bản lãnh thế nào, khi đã có lời cao ngạo, tự cho có thể sáng tạo đường lối võ học hoàn toàn mới.
Tiểu Bạch cười nhẹ:
- Rồi sẽ đến lúc vãn bối tận lực bình sinh, nhưng không phải lúc này, một khi lão tiền bối chưa một lần hoàn thủ. Hãy cẩn trọng với chiêu tiếp theo. Đỡ!
“ Ào”
Lão nhân vụt tái mặt, cho dù đã kịp lùi và vừa vặn thoát chiêu trong gang tấc:
- Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ?! Tiểu tử ngươi là thế nào của mụ Tiên Tử Lan Hoa?
Tiểu Bạch nhờ đó có cơ hội tiếp cận lão nhân thật gần:
- Sao thế? Phải chăng lão tiền bối đã biết thế nào là lợi hại? Vậy hãy hoàn thủ mau, còn chờ gì nữa? Đỡ!
“ Vụt!! Ào ”
Với hữu thủ xòe rộng năm ngón. Tiểu Bạch thoáng chớp động là thần tốc uy hiếp được những trọng huyệt ngay trên mặt lão nhân. Khiến lão nhân muốn đối phó đành nghiêng ngật đầu về bên tả. Tiếp đó cũng dịch chuyển bước chân, di hình hoán vị cũng về bên tả:
- Ngươi chưa đủ tư cách có thể khiến lão phu hoàn thủ. Đừng đắc ý vội
“ Vù”
Nhưng liền lúc đó tả thủ của Tiểu Bạch cũng chớp động:
- Thật thế sao? Vậy thì trúng!!
“ Ào”
Lão nhân đang dịch chuyển qua bên tả bất chợt bị tả thủ của Tiểu Bạch đón chờ uy hiếp, vì lỡ bộ nên lão nhân đành xoay người chỉ trên một chân trái, làm cho toàn thân lúc xoay tít cứ xòe rộng y phục như một tán tròn
“ VÙ”
Phát hiện lão nhân nhờ đó nên thoát chiêu. Không những thế mà còn làm cho phương vị khó nhận định. Tiểu Bạch kêu lên khe khẽ.
- Tán Luân Thập Linh Khúc? Lão tiền bối có xuất xứ Cổ Linh Môn?
Lão nhân thân vẫn xoay tròn:
- Tiểu tử kiến văn khá thật. Nhưng liệu ngươi đủ bản lãnh phá vỡ Tán Luân Thập Linh Khúc của lão phu, sau đó còn đối phó với Cổ Linh chưởng thập phần lợi hại?
Tiểu Bạch cười lạt, lập tức lao ào đến:
- Nếu là vậy, cứ chờ vãn bối lĩnh giáo xong sẽ rõ. Hãy xem đây!
Tiểu Bạch dùng đủ song thủ và lập tức làm cho song thủ từ hai hóa bốn, bốn hóa tám. Hiện khắp xung quanh và cũng chộp vào bóng nhân ảnh vẫn xoay tròn của lão nhân.
“ Vù … vù”
Vì thế, tuy vẫn xoay nhưng lão nhân vội kêu:
- Tuyệt Mệnh Thức Lan Hoa?! Ngươi là truyền nhân, không phải, mà là di mệnh truyền nhân của mụ Lan Hoa, nếu xét theo niên kỷ của ngươi và thời điểm mụ tạ thế, dễ có đến ba mươi năm?
Tiểu Bạch đắc ý cười:
- Tuy không hề được chân truyền, chỉ là do bản thân tự lĩnh hội, nhưng nghe lão tiền bối nói thế này, đủ rõ vãn bối đã lĩnh hội đúng và chính là Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức. Lão tiền bối sẽ còn ngạc nhiên nhiều hơn. Hãy cẩn trọng. Đỡ. Ha ha…
“ Vù … vù”
Và bất chợt lão nhân dừng phắt lại mặt tái mét vì bị một bàn tay đủ năm ngón của Tiểu Bạch uy hiếp và chực khống chế điểm vào hai đại huyệt gần nhau, là Hầu Lộ và Thực Vị. Lão nhân kêu khiếp đảm
- Đừng hạ thủ. Vì lão phu từ lâu đã không còn là người của Cổ Linh Môn. Lão phu cũng chưa từng luyện tuyệt kỹ Nê Hà.
Tiểu Bạch kinh ngạc, đành dừng tay dù vẫn giữ nguyên vị thế uy hiếp hai đại huyệt của lão nhân
- Có thật chăng chuyện lão tiền bối chưa luyện qua tuyệt kỹ Nê Hà?
Lão nhân cười gượng, mắt thì nhìn không chớp vào bàn tay của Tiểu Bạch cứ chực chờ hạ thủ:
- Sinh mạng lão phu đang bị uy hiếp thế này, ngươi nghĩ lão phu có đủ đởm lược để tiếp tục lừa ngươi ư?
Tiểu Bạch vẫn không thu tay về:
- Nghĩa là vãn bối đã bị lừa? Lão tiền bối đã lừa như thế nào?
Lão nhân nhăn nhó:
- Lão phu chẳng có bản lãnh gì ngoài một ít khẩu quyết để miễn cưỡng luyện được một phần nào đó gọi là từ công phu Tán Luân Thập Linh Khúc, hầu không phải hổ danh cũng là đệ tử chân truyền của sư phụ lão nhân gia. Trái lại, ngươi đã có bản lãnh như thế này, còn ngại gì chưa thu tay về để từ từ nghe lão phu giải thích?
Tiểu Bạch sinh nghi:
- Vãn bối chưa thể thu tay, một khi chưa được nghe giải thích. Vạn nhất lúc thu tay về, lại bị lão tiền bối tiếp tục lừa nữa thì sao?
Lão nhân càu nhàu:
- Ngươi muốn nghe lão phu giải thích bao nhiêu cũng được, hà tất uy hiếp mãi lão phu.
Tiểu Bạch nhè nhẹ lắc đầu:
- Vãn bối đâu còn trẻ lên ba? Hãy nói đi, chuyện về Nê Hà tuyệt kỹ là thế nào?
Lão nhân nhượng bộ:
- Hóa ra ngươi vẫn nghĩ vì lão phu không ra tay khiến ái thê ngươi lâm thảm cảnh? Thú thật, nếu lão phu có thể cứu người thì đâu đợi ngươi năn nỉ. Trái lại, chỉ cần lão phu có được ái thê ngươi trong tay, lo gì không được ngươi đáp ứng, đem Tiểu Kiếm Ngư Trường ra đổi lấy ái thê ngươi? Thật tiếc, đấy là lão phu chỉ lừa ngươi thôi, kỳ thực chưa hề luyện tuyệt kỹ Nê Hà bao giờ.
Tiểu Bạch thu tay về:
- Lão tiền bối thật quá mạo hiểm. Chỉ vì Tiểu Kiếm Ngư Trường thật sao? Nếu vậy ái thê chết quá oan uổng, đã bỗng dưng chạy đến đây, để sau cùng sa chân vào Sa Nhược Thổ mất mạng. Nên chăng vãn bối cứ oán trách số mạng và tha cho lão tiền bối chỉ là một tác nhân tình cờ?
Lão nhân sợ hãi:
- Này, đấy là tự dưng phu phụ ngươi bỏ chạy từ trước nha. Đừng bắt quàng và buộc lão phu đền mạng. Hãy nhớ lại đi, nào phải lão phu đã không lên tiếng, bảo phu phụ ngươi cứ yên tâm và chớ hốt hoảng. Đúng như thế chứ? Hoặc nếu ngươi muốn, lão phu tự nguyện lưu lại, cùng ngươi cư tang cho nương tử ngươi đủ ba năm theo lễ? Ngươi muốn sao cũng được nhưng đừng hồ đồ hạ sát lão phu.
Nhìn lão nhân sợ rất thật, Tiểu Bạch chỉ biết dở khóc dỡ cười:
- Lão tiền bối xin đừng quá lời, trừ phi ý muốn lưu lại chỉ vì vẫn quyết tâm tìm cho được Tiêu Kiếm Ngư Trường, một kỳ vật thực vãn bối chưa từng nhìn thấy, chưa từng đắc thủ.
Lão nhân trợn mắt nhưng chỉ dám lấm lét lựa lời hỏi Tiểu Bạch
- Lời của ngươi là thật tâm ư? Nhưng rõ ràng chính mắt lão phu đã nhận thấy ở cách đây không xa là…
Tiểu Bạch chợt ngắt lời lão nhân:
- Vãn bối quyết không nửa lời dối trá và nếu cần, hãy đợi một lúc, ắt vãn bối sẽ có cách giải thích thật minh bạch. Nhưng thoạt tiên và hệ trọng hơn, phiền lão tiền bối cho biết Sa Nhược Thổ là thế nào? Vãn bối liệu còn kịp tìm cách giải cứu ái thê?
Lão nhân thở ra:
- Thật lạ là ái thê ngươi đã biết mối nguy hiểm tiềm tàng ở Sa Nhược Thổ, trái ngược lại với ngươi vẫn nuôi mộng ảo là còn mong cứu được người.
Tiểu Bạch thất kinh:
- Y lão tiền bối muốn quả quyết đã thật vô phương cứu vãn? Vãn bối không tin.
Lão nhân nhún vai:
- Kỳ thực lão phu có lẽ vẫn không tin nếu vừa rồi đừng mục kích tận mắt. Vì khác với ngươi, lão phu đã nghe nói đến Sa Nhược Thổ từ lâu, đã được sư phụ lão nhân gia độ năm mươi năm trước cho biết Sa Nhược Thổ nguy hiểm như thế nào. Và rằng điều vừa diễn ra trước mắt lão phu, cộng với bộ cốt khô của loại khổng xà chỉ ở cách đây không xa, đủ để minh bạch sự thật về Sa Nhược Thổ hoàn toàn đúng với lời đồn đại. Nghĩa là Sa Nhược Thổ chưa từng buông tha ai, dù là đại cao thủ Đại Kỳ nhân như Ngư Trường Tam Mục Bích Linh Vũ Sát Kiếm cũng thế. Trừ phi ngươi luyện được tuyệt kỹ Nê Hà và đồng thời phải hành động ngay, không thể chậm trễ, cho dù chỉ trong một vài chớp mắt, mới mong toại nguyện, nhất là vẫn giữ được an toàn cho chính bản thân ngươi.
Tiểu Bạch rúng động.
- Nói vậy, vào lúc này kể như quá muộn, vãn bối dù bất ngờ được chỉ điểm tuyệt kỹ Nê Hà cũng không thể làm gì khác ngoài việc chỉ biết khóc thương cho ái thê quá vắn số?
Lão nhân lại tỏ ra lo sợ:
- Ngươi bảo vắn số không khéo lại đúng. Vì kỳ thực chính phu phụ ngươi tự chạy đến đây. Hơn nữa, lúc lão phu xuất hiện nương tử ngươi cũng đã ngộ hiểm bởi Sa Nhược Thổ, há chẳng phải đó là phần số định trước sao? Ngươi đừng hàm hồ, lại tìm cách đỗ lỗi cho lão phu.
Tiểu Bạch thở dài:
- Nhưng vì Tiểu Kiếm Ngư Trường, chính sự xuất hiện quá trùng hợp của lão tiền bối mới khiến xảy ra thảm biến. Há chẳng phải lão tiền bối cũng có phần trách nhiệm sao?
Lão nhân lập tức giãy nảy:
- Ngươi nói thế mà nghe được sao? Hay chính ngươi đã thủ đắc Tiểu Kiếm Ngư Trường, còn thêm nữa là những khẩu quyết thượng thừa của ba chiêu cuối cùng trong pho chưởng Cổ Linh, và vì ngại lão phu sẽ đòi chia phần nên cố tình gán ghép, toan loại bỏ lão phu.
Tiểu Bạch cau mày
- Đã bảo vãn bối chưa từng nghe biết chuyện này, sao lão tiền bối cứ nhất mực đề quyết? Đã vậy, lão tiền bối đi đi, hoặc muốn lưu lại kiếm tìm gì tùy ý, miễn đừng quấy rầy nữa. Vì vãn bối rất cần tĩnh lặng, hoài niệm và an ủi vong linh ái thê.
Lão nhân bán tín bán nghi:
- Ngươi để lão phu đi thật?
Tiểu Bạch xua tay:
- Vãn bối tuy chưa từng bôn tẩu giang hồ nhưng vẫn biết giới võ lâm trọng nhất là chữ tín. Thật thất lễ vì không thể tiễn chân. Mời!
Lão nhân cười hềnh hệch:
- Là ngươi nói đấy nha. Nhưng dù sao thái độ của ngươi cũng khiến lão phu minh bạch. Nhất định di vật của Ngư Trường Tam Mục Bích Linh Vũ Sát Kiếm đã rơi vào tay ngươi. Tuy thế, nếu ngươi muốn luyện tam chiêu cuối cùng của pho chưởng Cổ Linh, phi lão phu quyết chẳng có ai giúp được ngươi.
Tiểu Bạch sa sầm nét mặt:
- Lão tiền bối phải chăng vẫn muốn tiếp tục quấy nhiễu vãn bối?
Lão nhân sợ hãi bước lùi lại:
- Lời lão phu chỉ là thiện ý. Vì lão phu tuy từ lâu đã không tự xem là người Cổ Linh Môn nhưng dầu sao cũng từng là đồng môn sư huynh đệ với môn chủ Cổ Lonh Môn đương nhiệm. Tư chất của lão phu dù ít thì chí ít cũng lõm bõm nhớ đôi ba phần công phu Cổ Linh do gia sư lão nhân gia chân truyền. Lão phu nói thật, nếu không thật am hiểu đường lối sở học Cổ Linh, ngươi càng miễn cưỡng luyện Tam Tuyệt Cổ Linh chưởng thì chỉ càng tự chuốc họa vào thân. Hãy cân nhắc và ghi nhận thiện ý này, thay vì cứ xua đuổi lão phu để mai hậu dù có hối cũng đã muộn.
Tiểu Bạch cười khổ:
- Sao lão tiền bối vẫn không để vãn bối yên? Vãn bối đã cho lão tiền bối tùy chọn lựa, hoặc đi, hoặc ở, như thế nào cũng được, miễn đừng tiếp tục quấy rầy. Nhưng ngược lại lão tiền bối cứ mãi quấy nhiễu. Vãn bối phải nói thế nào để lão tiền bối tin và thôi không lảm nhảm nữa về Tiểu Kiếm Ngư Trường hoặc Tam Tuyệt Chưởng Cổ Linh, những thứ không liên quan đến vãn bối?
Lão nhân lầu bầu:
- Khác với hầu hết mọi người từ lâu nay lão phu không bao giờ xem nhẹ những lời đồn đại với chủ trương không có lửa làm sao có khói? Do đó, cứ mỗi khi có cơ hội, lão phu chưa bỏ lỡ bao giờ. Và lần này, điều đó đã được chứng thực. Lão phu đã tình cờ nhìn thấy bộ cốt khô của Khổng xà, một sinh vật ngỡ như không hề tồn tại và chỉ có trong truyền thuyết. Thêm nữa hiện hữu cách bộ cốt khô không xa lại chính là Sa Nhược Thổ, một hiểm địa ngỡ không có thật vì liên quan đến sự thất tung của Ngư Trường Tam Mục Bích Linh Vũ Sát Kiếm trăm năm trước. Thế chẳng phải di vật Tiểu Kiếm Ngư Trường cũng hiện hữu đâu đây và đã rơi vào tay ngươi sao? Ngươi muốn độc chiếm, lão phu không oán trách. Chỉ mong được cùng ngươi thương lượng rằng lão phu sẽ chỉ điểm ngươi cách luyện Tam Tuyệt Chưởng Cổ Linh, đổi lại ngươi chỉ cho lão phu xin thanh Tiểu Kiếm đó làm vật hộ thân cũng đủ. Lẽ nào ngươi không thuận, chỉ vì quá tham lam, cứ muốn vơ hết cho mình?
Tiểu Bạch vụt thở hắt ra:
- Được rồi, vãn bối vừa nghĩ ra một cách có thể khiến lão tiền bối tin và tha cho vãn bối được yên thân. Đi nào, chúng ta sẽ cùng nhau truy tìm thanh tiểu kiếm nếu quả thật có vật đó ở đây.
Nhưng lão nhân quyết không đi:
- Không cần đâu
Tiểu Bạch kinh ngạc:
- Sao vậy?
Lão nhân bảo:
- Vì lão phu quả quyết chẳng những có vật đó ở đây mà trái lại đã có người đắc thủ
Tiểu Bạch nhướn mày:
- Lão tiền bối thử giải thích rõ xem nào.
Lão nhân nhìn Tiểu Bạch bằng ánh mắt nghi ngờ
- Ngươi đã nhìn thấy bộ cốt khô đó chưa? Hay lại bảo dù lưu ngụ ở đây nhưng ngươi chưa nhìn thấy?
Tiểu Bạch nhún vai:
- Đương nhiên vãn bối đã thấy. Và lẽ ra vãn bối đã thu dọn từ lâu nếu như ái thê đừng bảo cứ để nguyên như thế, cũng là cách dọa, hầu tránh cảnh bị người hiếu kỳ tìm đến quấy rầy. Thế mà cuối cùng cũng bị lão tiền bố gây phiên não.
Lão nhân không hề bối rối dù biết quá rõ đó là những lời mắng khéo của Tiểu Bạch.
- Lẽ tất nhiên chính bộ cốt khô đó mới là nguyên nhân gợi hiếu kỳ cho lão phu. Há lẽ ngươi không hiếu kỳ lúc phát hiện giữa bộ cốt khô của Khổng Xà còn lồng thêm vào đó một bộ cốt khô khác, nhỏ hơn và đích thị là một nạn nhân từng bị Khổng Xà lúc còn sống nuốt chửng?
Tiểu Bạch bật cười
- Lão tiền bối tự tưởng tượng chăng? Vì vãn bối thậm chí đã nhình thấy bộ cốt khô Khổng Xà mỗi ngày và nào phát hiện có thêm bộ cốt khô của người?
Lão nhân kinh ngạc:
- Ngươi thật sự không phát hiện?
Tiểu Bạch quả quyết:
- Đã không có thì làm sao phát hiện?
Lão nhân hoang mang, sau đó bỗng gọi Tiểu Bạch cùng đi:
- Vậy ngươi nghĩ sao nếu được lão phu chỉ cho thấy điều đó?
Tiểu Bạch động tâm nhiều hơn là hiếu kỳ, vội đi theo lão nhân
- Vãn bối quyết không tin có đến hai bộ cốt khô nằm lẫn vào nhau. Vì xương người và xương quái xà hoàn toàn khác nhau, rất dễ để phân biệt.
Lão nhân thi triển khinh công khá cao minh
- Chính vì dễ phân biệt nên lão phu đồ rằng đã có kẻ, nếu không phải ngươi cố tình nhặt bỏ hết hầu xóa dấu vết. Chỉ tiếc kẻ đó dù chủ tâm vẫn có sơ suất và nếu kẻ đó là ngươi, lão phu đoán quyết ngươi khó thể phủ nhận.
Tiểu Bạch vẫn bám sát theo lão nhân:
- Lão tiền bối đích thực là sư huynh đệ đồng môn cùng với môn chủ Cổ Linh Môn? Vậy sao võ công không mấy cao minh so với bản lãnh kinh thân pháp của lão tiền bối lúc này?
Lão nhân cười cười
- Chẳng phải lão phu đã nói chỉ vì tư chất kém? Và vì tự biết bản thân kém nên lão phu chỉ còn biết dồn mọi tâm huyết nỗ lực cho mỗi một môn công phu là Tán Luân Thập Linh Khúc. Nhưng cuối cùng vẫn thất thủ và kém ngươi. Ai là sư phụ ngươi?
- Nếu có thể bảo thì ái thê chính là sư phụ. Vãn bối chưa từng bái sư. Mọi công phu đều do ái thê chỉ điểm.
Lão nhân giật mình:
- Sao lão phu thấy ái thê ngươi không có võ công?
Tiểu Bạch cười buồn:
- Từng có nhưng đã mất. Và để luyện lại từ đầu thì ái thê không cam lòng.